Đất đai mới là gốc rễ 2
Ngôn chưởng quầy cười ha hả đưa mọi người vào gian trong ký hợp đồng, giao tiền hàng xong xuôi thì dắt mọi người đến kho hàng, nếu ai có nhu cầu thuê kho thì hiện tại cũng có thể đặt chỗ trước.
Sau khi nói chuyện xong với các thương nhân thì Trình Loan Loan đi đến chợ, bên này đã phát triển gần như hoàn thiện, bốn con phố ở bốn hướng đông nam tây bắc hợp thành một ngã tư, phía đông bắc xây dựng một dãy nhà kho, bên phía đó là mặt đón gió, tương đối thông thoáng, thích hợp để lưu trữ hàng hóa.
“Nương Đại Sơn, chợ này không tồi nhỉ!” Lý chính tươi cười nói: “Con phố ở trên huyện Bình An cũng gần như thế này, thật không nghĩ tới thôn Đại Hà chúng ta thế mà có thể đuổi kịp khu nội thành, chỉ là cũng chưa bán đầy đủ mọi thứ, hy vọng về sau người tới đây kinh doanh sẽ càng nhiều lên.”
Trình Loan Loan nói tiếp: “Chờ sau khi chợ chính thức hoàn thành thì chúng ta vào thành tuyên truyền một chút, hẳn là sẽ có thương nhân đồng ý tới thuê cửa hàng, từ từ sẽ tốt lên thôi.”
Hiện giờ lượng người ở thôn Đại Hà rất đông, tầng thấp nhất là nông dân, ở giữa có công nhân, cũng có những người đọc sách và quý nhân ở tầng lớp thượng lưu, mặc kệ là kinh doanh cái gì thì cũng đều có thị trường tiêu thụ.”
Nàng dừng một chút rồi nói: “Trong khoảng thời gian này có không ít người vào thôn mua đất, trong thôn có đất còn thừa sao?”
“Mỗi nhà trong thôn hiện tại đều có người đi làm công nhân, mọi người cũng không có tâm tư đặt lên đám hoa màu, trên cơ bản là không có ai mua đất, tuy là như vậy nhưng ta vẫn dự định giữ lại hai trăm mẫu ruộng cho thôn dân, đất đai mới chính là gốc rễ của nông dân chúng ta, vạn nhất ngày nào đó chuyện kinh doanh không làm được nữa thì cũng có thể quay đầu trồng trọt không phải sao?” Lý chính sờ râu nói: “Những người trong thành đó đều là một đám có tiền, ta bán đất hoang với giá hai lượng bạc một mẫu, bọn họ cũng ù ù cạc cạc trả bạc, mua một lần là năm mươi tới một trăm mẫu, bất quá ta cảm thấy bán đất rồi thì không có đất để cho thuê kiếm bạc nữa…”
Cái chợ này chỉ chiếm mất hai mẫu đất, hai mươi gian cửa hàng đã thu được lợi nhuận rất khả quan, hơn nữa trong tương lai vẫn sẽ tiếp tục có lợi nhuận.
Bán đất là chuyện mua bán một lần, lấy một khoản bạc rồi sau này sẽ mất luôn, nghĩ kỹ lại thì thấy chuyện này có chút lỗ.
“Mấy mảnh đất hoang bên ngoài đó thì cứ bán đi, không bán thì cũng chẳng có người thuê.” Trình Loan Loan chỉ vào khu chợ xung quanh: “Những mẫu lân cận đây thì đừng bán, nói không chừng về sau sẽ còn triển khai xây dựng giai đoạn ba, giai đoạn bốn, khu chợ này càng lớn thì không phải sẽ càng có nhiều bạc chảy vào trong thôn hay sao. Còn nữa, bán đất hoang ở thôn Đại Hà cũng không sao, ta chỉ sợ có một số thương nhân sẽ ra giá cao mua lại ruộng tốt trên tay thôn dân, lý chính thúc tốt nhất là nên ra thông báo, nếu thôn dân muốn bán đất thì chỉ có thể bán cho người trong thôn, không được phép bán cho người ngoài.”
Ở thời đại này thì đất đai mới là gốc rễ của người dân, một khi đất đai đã mất đi thì sau này muốn mua lại sẽ rất khó khăn.
Lúc hai người đang trò chuyện thì Ngu Kiều nhảy chân sáo đi tới: “Thẩm, cha ta ông ấy muốn sắp xếp lại chuyện của học đường trong thôn một chút, muốn mời thẩm và lý chính gia gia qua đó cho ý kiến.”
Vẻ mặt lý chính rất thoải mái: “Ngu phu tử đúng là làm việc mau chóng, đi, chúng ta đi xem.”
Sự kiện mua đất trong thôn lần này là do Trình Chiêu mà ra, chờ sau khi Trình Chiêu thật sự đậu cử nhân thì sợ là làn sóng này lại càng ồ ạt.
Những thương nhân đó đã gấp đến độ không chịu được phải lập tức mua đất xây nhà, chuyện của học đường dĩ nhiên cũng cần phải được xử lý nhanh chóng.
Nếu là trước kia thì hẳn là ông và nương Đại Sơn sẽ đứng ra xử lý, nhưng san sẻ gánh nặng trên vai thì những việc này không cần ông phải nhọc lòng nữa, chỉ cần nghe kết quả, đề xuất ý kiến là được.
Hai người đi theo Ngu Kiều tới học đường.
Học đường được xây dựng bên cạnh từ đường của Triệu gia, xung quanh tương đối yên tĩnh, tiếng học trò đọc sách lanh lảnh vọng ra rất rõ ràng, vô cùng dễ nghe.