Trình Chiêu giật Giải Nguyên 2
Sau khi hắn tới thôn Đại Hà thì cũng không giấu giếm quá khứ của mình, những người này vẫn nguyện ý mang hài tử tới khiến hắn rất kinh ngạc.
Tuy biết rằng một phần là do Tuệ an nhân nhưng không ai sẽ muốn nhi tử nhà mình phải mạo hiểm, hắn lại cảm nhận được cảm giác được tôn trọng khi làm thầy.
“Sau này hài tử tới thôn Đại Hà đọc sách sẽ càng ngày càng nhiều.” Trình Loan Loan cười mở miệng: “Đệ tử của Ngu phu tử một ngày nào đó sẽ trải khắp thiên hạ, như mặt trời mùa xuân chiếu rọi bốn phương.”
Ba người trò chuyện cả một ngày thì cũng đã vẽ xong bản phác thảo của học đường mới, vẫn quyết định xây dựng bên cạnh từ đường như cũ, bên này yên tĩnh, thuận tiện để đọc sách.
Bản phác thảo vừa vẽ xong thì Triệu Thiết Trụ đã hớt hải chạy vào: “A, a gia, người trong tỉnh thành tới!”
Trình Loan Loan đột nhiên đứng dậy.
Người trong tỉnh thành tới, chính là mang tin vui tới, bất quá, không phải nên đến thôn Trình gia báo tin vui sao?
Nàng vội vàng đi ra ngoài.
Tỉnh thành phái tới bốn vị quan sai, Ngôn chưởng quầy ở bên kia cũng mang người từ nhà chính chạy qua, hai nhóm người vừa vặn gặp nhau
Vừa thấy Trình Loan Loan thì Ngôn chưởng quầy đã kích động nói: “Thi đậu, thật sự thi đậu!”
Bốn vị quan sai lập tức khua chiêng gõ trống, gõ xong rồi mới nói: “Chúc mừng Tuệ An nhân, thí sinh Trình Chiêu của huyện Bình An, Hồ Châu lần này thi hương đã đoạt vị trí nhất bảng, trở thành Giải nguyên của kỳ thi năm nay, đây chính là chuyện vui!”
Một cuộn giấy đỏ được đưa qua.
Trình Loan Loan nhanh chóng nhận lấy rồi mở ra xem, trên mặt đầy nét tươi cười.
Chiêu nhi thật sự đã thi đậu rồi, đậu hạng nhất, là Giải nguyên năm nay, tiền đồ trước mắt thật không có giới hạn.
Nàng vội hỏi: “Vậy Thẩm Chính của huyện Bình An có thi đậu không?”
“Công tử nhà Thẩm huyện lệnh cũng thi đậu, chúng ta vừa tới Thẩm gia báo tin vui rồi mới lại đây.” Quan sai dừng một chút nói: “Bất quá thứ hạng của Thẩm công tử không được tốt lắm.”
“Ai nha a di đà phật, đều thi đậu cả!” Lý chính kích động không thôi: “Đây đều là công lao của Ngu phu tử a.”
Ngu phu tử sờ sờ râu: “Ta nhìn đề thi hương năm nay một lượt, đa số ta đều đã giảng qua, xem ra vận khí không tồi.”
Trình Loan Loan cười đến mắt khép thành một đường chỉ, nàng đang rất vui mừng, nhanh chóng gọi Tề bà tử lấy tiền thưởng, mỗi người năm lượng bạc.
Chờ sau khi nhóm quan sai lãnh tiền thưởng xong thì nàng mới nói: “Trình Chiêu tuy là chất nhi của ta, nhưng cũng không phải là người của thôn Đại Hà, các ngươi hẳn là đến thôn Trình gia báo tin vui, Đại Sơn, con mau dẫn đường cho các vị quan sai.”
Cái vị quan sai thế mới biết là mình đã nhầm lẫn.
Lúc bọn họ hỏi đường ở huyện Bình An, nhắc tới Trình Chiêu thì mọi người đều chỉ Tuệ An nhân, sau đó chỉ bọn họ tới thôn Đại Hà nên bọn họ đã tới rồi.
Quan sai vội vàng đem tiền thưởng trả về.
Trình Loan Loan tất nhiên sẽ không nhận: “Chuyện này với ta cũng là chuyện vui lớn, tiền thưởng này các vị cứ cầm, đừng khách sáo.”
Triệu Đại Sơn chuẩn bị xong xe ngựa thì mang theo bốn vị quan sai đến thôn Trình gia.
Người trong thôn nghe được chuyện này đều đến chúc mừng.
“Ta đã biết hài tử Trình Chiêu này nhất định là tiền đồ rộng mở.”
“Hiện tại đã là cử nhân, có thể ra làm quan, thật đúng là không dễ dàng a.”
“Có phải về sau còn có khảo thí không, nghe nói có thể đến kinh thành gặp hoàng thượng, ai da, Trình gia có một Tuệ An nhân, lại thêm một vị quan lớn, thật là hâm mộ c.h.ế.t người a!”
Lời chúc mừng của người trong thôn Trình Loan Loan đều nhận lấy.
Nàng không cha nương của Trình Chiêu, tự nhiên sẽ không làm tiệc rượu, bất quá, cũng nên gọi Triệu gia đến đây ăn uống một phen, để tất cả đều được vui lây chứ nhỉ.