Trình lão thái thái tới cửa vay tiền 1
Lý chính, Ngu phu tử và người Triệu gia đều được Trình Loan Loan mời tới.
Trong phòng khách bày ba bàn, đám người Tề bà tử sau khi dọn đồ ăn lên xong thì tự động lui xuống, trong viện vô cùng náo nhiệt.
“Trình lão thái thái lần này hẳn là để mắt lên tận trời nhỉ.” Triệu lão thái thái hơi hâm mộ nói: “Trước giờ đã không coi ai ra gì, sau này càng chẳng có lý do gì mà đặt mọi người vào trong mắt, vì sao cử nhân này lại không phải xuất thân từ Triệu gia chứ.”
Tôn thị đang ăn giò heo thì mơ màng hỏi: “Nương, chuyện này cứ dựa vào Hiên Hiên nhà ta, sau này Hiên Hiên đọc sách chắc chắn rất lợi hại.”
“Tam thẩm, cho dù Hiên Hiên có tiền đồ thì cũng là chuyện mười mấy năm về sau, Triệu gia ta vẫn là dựa vào cháu.” Triệu Tứ Đản cười hì hì mở miệng: “Kỳ thi hương ba năm sau cháu cũng sẽ đoạt Giải nguyên về.”
“Ba năm sau cháu mới được bao lớn chứ, chỉ có cái mạnh miệng.” Triệu lão thái thái bật cười: “Qua năm cũng mới mười hai, ba năm sau mới mười lăm, chẳng lẽ, cháu có thể giống Ngu phu tử mười lăm tuổi đã đậu cử nhân sao?”
Triệu Tứ Đản nâng cằm: “Chính ca mỗi ngày đều không đọc sách đàng hoàng cũng có thể thi đậu cử nhân, sao cháu lại không được chứ.”
Mọi người cũng cảm thấy kỳ lạ, thái độ học tập của Thẩm Chính cùng Trình Chiêu đúng là một trời một vực, hơn nữa lúc trước còn nghe nói Thẩm Chính không định tham gia thi hương, sao đột nhiên đi thi thì đã đậu?
“Là nhờ Ngu phu tử dạy dỗ.” Triệu lão nhân nói: “Các ngươi cứ chờ xem, chỉ cần Ngu phu tử tiếp tục ở trong thôn thì thôn Đại Hà chúng ta sau này chắc chắn sẽ có không ít tú tài và cử nhân.”
Ngu phu tử vội nói: “Tử Du có thể thi đậu là do năng lực của hắn vượt trội, còn Tử Giác thì hoàn toàn là nhờ may mắn. Lần này đề thi hương ta đã giảng qua trong lúc học, còn có mấy mục liên quan tới việc đồng áng, Tử Giác thôn Đại Hà lâu như vậy thì cũng mưa dầm thấm đất, nhiều ít cũng có thể trả lời được, còn nữa, thi hương cũng có đề số học, nhìn qua thì tưởng là khó nhưng đối Tử Giác mà nói thì hẳn không phải là vấn đề lớn.”
Trình Loan Loan gật đầu, nông nghiệp là nền tảng quốc gia, khoa cử khảo thí nhất định sẽ có đề mục liên quan tới chuyện đồng áng, người đọc sách thường không để ý chuyện bên ngoài, nhưng tính tình Tiểu Chính vốn dĩ ham chơi, lúc ở thôn Đại Hà thường xuyên đi theo Tứ Đản chạy loạn dưới đồng ruộng, có lúc cũng sẽ hỗ trợ việc đồng áng, làm mệt thì sẽ bị Chiêu nhi kéo đi đọc sách, phương thức học tập linh hoạt như vậy cũng mang lại hiệu quả.
Đương nhiên, quan trọng nhất vẫn là may mắn, bởi vì luận điểm quan trọng nhất đã được Ngu phu tử giảng qua, chỉ cần áp dụng đúng đề mục là được.
“Ai, trước kia ta còn muốn đưa Hiên Hiên vào thành đọc sách, chưa từng thay đổi suy nghĩ.” Tôn thị ôm hài tử trong lòng, xấu hổ nói: “Ngu phu tử, nhi tử nhà ta ba tuổi thì giao cho ngài vậy, ngài cứ coi như là nhi tử của mình, nên đánh thì đánh, nên mắng thì mắng, cần phải giúp nó học hành cho đến lúc được làm quan lớn.”
Ngu Chiêm ngước mặt: “Cha chưa bao giờ đánh con, cũng chưa bao giờ mắng con.”
Ngu Kiều nhẹ nhàng mở miệng: “Đọc sách là dựa vào tự giác, bất kể là học cái gì cũng phải dựa vào bản thân.”
“Nha đầu nhà con còn nói thật là hay, lúc học vẽ tranh sao không thấy con tự giác vậy hả!” Lục Ánh Tuyết tức giận mắng: “Con nha, nếu nghe lời bằng một nửa ca ca con thì nương cũng đỡ tốn một nửa tâm tư.”
Mọi người đang trò chuyện thì Tề bà tử đột nhiên vội vàng đi vào: “An nhân, bên ngoài có một lão phụ nhân tự xưng là nương của ngài đến tìm.”
Trình Loan Loan kinh ngạc, lúc này đã chạng vạng, trời đã sớm tối đen, Trình lão thái thái tới làm gì.
Hôm nay Trình gia có tin mừng, không phải nên mở tiệc chiêu đãi láng giềng sao, chạy xa như vậy là muốn mời nàng qua uống rượu?
Bất quá chờ gặp được Trình lão thái thái thì Trình Loan Loan mới biết là mình nghĩ nhiều rồi.
Trình lão thái thái không phải đến một mình, còn có Trình tộc trưởng, hai vị lão nhân ngồi xe bò tới nói, được Tề bà tử đưa vào.
Hai người nhìn tòa nhà to như vậy, nhìn thấy đình thủy tạ, nhìn thấy hòn non bộ, trong mắt đều là vẻ kinh ngạc.