"Xin lỗi Vân Nhu tiểu thư! Là con có mắt như mù!”, gã ta run như cầy sấy, mở miệng cũng lắp ba lắp bắp.  

             "Thôi được rồi”, Vân Nhu phẩy tay tỏ vẻ không thèm so đo. Gã tiểu tư đang đổ mồ hôi lạnh như thác, thấy vậy bèn cúi rạp cả người như được đại xá.  

             "Vân Nhu tỷ...”, Vân Mạc mở miệng gọi. Cô gái này cũng là con cháu nhà họ Vân, là một trong số ít những người thi đậu vào học cung Tả Tùy, cũng là người duy nhất đối xử tử tế với gia đình hắn trong số con em đồng lứa. Khi chưa vào học cung, nàng thường xuyên gửi đồ đến giúp đỡ gia đình Vân Mạc, nhưng sau đó thì rất ít khi có dịp trở về gia tộc.  

             "Nghe nói đệ và Vân Liệt sắp tỉ thí?”, Vân Nhu nhíu mày hỏi.  

             "Vâng”, Vân Mạc gật đầu.  

             Vân Nhu thở dài: “Còn có dũng khí đánh cược với hắn, xem ra cũng không đến nỗi nào”, thái độ ủng hộ của nàng khiến Vân Mạc kinh ngạc.  

             Giọng Vân Nhu trở nên nghiêm nghị: “Đã quyết định giao chiến thì đừng lãng phí thời gian ở những chỗ khác, mà hãy tập trung tu luyện đi. Đệ chỉ mới đến Luyện Thể tầng bốn, đan Luyện Thể này quan trọng vô cùng, có thiếu thốn đến đâu cũng không được bán!"  

             Tuy bị quở trách nhưng Vân Mạc không hề sinh lòng ghét bỏ, ngược lai còn cảm thấy ấm áp. Vân Nhu quan tâm đến hắn mới quở hắn, không như những người khác trong gia tộc chỉ muốn nhục mạ hắn. Nhưng hắn cũng không thể giải thích rõ cho nàng.  

             Thấy Vân Mạc im thin thít như đứa trẻ làm sai chuyện, sắc mặt Vân Nhu thoáng dịu lại, sợ rằng vừa rồi mình nghiêm khắc quá nên làm hắn sợ.  

             "Đan Luyện Thể sẽ giúp đệ gia tăng sức mạnh, cất vào đi, đừng để lãng phí. Và cầm thêm số tiền này”, Vân Nhu nhẹ giọng nói, vừa trả đan dược lại vừa đưa cho Vân Mạc một đồng vàng.  

             Hai mắt Vân Mạc sáng lên. Ở thị trấn nhỏ như Quan Sơn, một đồng vàng đã có giá trị tương đối lớn rồi đấy.  

             "Cảm ơn Vân Nhu tỷ!”, Vân Mạc không từ chối mà lập tức nhận lấy. Theo hiểu biết của hắn về đan Luyện Thể thì hai viên chỉ có thể bán được tối đa hai mươi đồng bạc, trong khi đó một đồng vàng lại bằng một trăm đồng bạc. Hắn vốn định mua chịu một vài thứ dược liệu phụ, nhưng giờ đã có đồng vàng rồi, hắn có thể mua loại tốt hơn để luyện chế ra nước thuốc công dụng cao hơn.  

             "Tu luyện cho tốt, cho dù không đánh lại Vân Liệt cũng phải cho người khác biết đệ không phải phế vật”, Vân Nhu dịu dàng xoa đầu hắn rồi xoay người rời đi.  

             Để lại Vân Mạc đứng đó với sắc mặt quái dị. Hắn thân là "ông già”, sống hơn ba nghìn năm, nay lại bị một đứa con nít xoa đầu, trong khi đó thân thể này dù mới có mười bốn tuổi cũng đã cao hơn Vân Nhu một tí.  

             Thấy Vân Mạc cầm đồng vàng được Vân Nhu cho trong tay, thái độ của chấp sự trở nên nhiệt tình hẳn: “Vân Mạc thiếu gia đến mua đan dược sao?"  

             Vân Mạc lắc đầu. Với người khác thì Hiên Linh có lẽ là nơi tốt nhất để mua thuốc, nhưng hắn lại biết có chỗ tốt hơn. Chấp sự thấy hành động của Vân Mạc thì tỏ ra thất vọng, vốn cứ tưởng hắn đến đây để mua dược liệu tu luyện, chuẩn bị cho trận chiến với Vân Liệt.  

             "Ta không mua, nhưng ta muốn bán”, Vân Mạc lại lấy hai viên đan Luyện Thể ra. Vàng thì có rồi nhưng thêm tiền thì càng có thể mua nhiều thứ tốt hơn thôi. Hai viên Luyện Thể còn lại là đủ để hắn tu luyện đến cảnh giới có thể đánh bại Vân Liệt, vì vậy không cần giữ lại hai viên này làm gì.  

             Nhưng chấp sự và tiểu tư lại không dám đắc tội Vân Nhu, bèn lắc đầu nguầy nguậy.  

             Vân Mạc bất đắc dĩ hạ giọng: “Các ngươi đừng sợ. Việc ta bán hai viên đan này chỉ có trời biết đất biết ta biết ngươi biết, người khác không biết. Chỉ cần chúng ta không nói, Vân Nhu tỷ sẽ không biết. Hơn nữa người muốn bán là ta, tỷ ấy có muốn trách thì cũng đi tìm ta. Hiên Linh chỉ là nơi làm ăn buôn bán, tỷ ấy sẽ không giận cá chém thớt đâu”.  

             Hai người kia nhìn nhau rồi cắn răng đồng ý. Bọn họ biết đan Luyện Thể có giá trị thế nào, chỉ cần bán sang tay là có thể thu về bộn tiền, đáng để mạo hiểm một chuyến!  

             "Tổng cộng hai mươi đồng bạc. Nhưng Vân Mạc thiếu gia à, chúng ta đây là đang mạo hiểm, nên nếu cậu không hài lòng thì thôi vậy”, chấp sự kia thấp giọng nói, còn ngẩng đầu nhìn ra ngoài như sợ Vân Nhu đột nhiên trở lại.  

             "Được”, Vân Mạc cũng không nhiều lời. Cái giá này nằm trong phạm vi hắn đã dự đoán, mà thật ra thì có mười tám đồng hắn cũng cắn răng bán nữa.  

             Bán đan Luyện Thể đi, đổi đồng vàng thành đồng bạc rồi, Vân Mạc có tổng cộng một trăm hai mươi đồng trong tay. Hắn rời khỏi tiệm thuốc Hiên Linh, đi thẳng một mạch đến một con phố trông có vẻ xập xệ, cũng chính là nơi hắn đến mua dược liệu.  

             Đây là phố Lạn Dược, tuy trông cũ kỹ nhưng người qua kẻ lại cũng không ít, tất cả là nhờ vào vô số sạp bán dược liệu và đan dược được bày ra tại đây. Đúng như tên gọi của nó, hầu hết dược liệu trên con phố này đều không phải thứ gì tốt lành: có hàng giả với hình dạng tương tự được độn vào cho đủ, có cái đã mất dược tính do không được bảo quản tốt, thậm chí đã hư thối.  

             Nhưng nơi này cũng bán một ít dược liệu với dược tính tốt hơn những cửa tiệm thường. Nếu sở hữu ánh mắt sắc bén, có thể chọn mua hàng tốt thì xem như kiếm lời to, bởi vì giá cả nơi này chỉ bằng một nửa so với tiệm thuốc. Đối với người thường mà nói, mua linh dược ở phố Lạn Dược không khác gì một lần đánh cược. Thua thì chịu, thắng thì vui như mở hội.  

             Lạn Dược là một canh bạc với họ, nhưng với Vân Mạc thì không khác gì thiên đường.

 

Advertisement
';
Advertisement