Dược liệu mà Vân Mạc cần chủ yếu chia làm hai loại: một là sâm Xà Diên, tên sao nghĩa vậy, là dược vật nuôi trồng từ nước dãi của yêu xà, không những có thể kích thích mà còn nâng cao dược tính của hoa Luyện Thể trong đan Luyện Thể đến mức độ cao nhất.  

             Loại thứ hai là cỏ Hà Nhuận.  

             Nếu chỉ có một mình Vân Mạc tu luyện thì sẽ không cần đến nó, nhưng nước thuốc nấu từ sâm Xà Diên có dược tính rất mạnh, khi dùng để luyện thể sẽ phải trải qua đau đớn không thôi. Nỗi đau ấy để mình hắn chịu là được rồi, không cần phải bắt muội muội gánh cùng.  

             Cỏ Hà Nhuận có thể ức chế hoạt tính của những loại dược liệu khác, là dược liệu chính dùng để luyện chế thuốc giảm đau. Cho nó vào nồi rồi, luyện thể sẽ trở thành quá trình êm đềm sung sướng vô cùng, không phải chịu đau dù chỉ một chút. Nhưng Vân Mạc thì không cần, bởi vì ngâm mình trong nước thuốc nguyên gốc sẽ có hiệu quả cao hơn, hơn nữa đời trước hắn đã trải qua vô số đau đớn rồi, không còn gì phải sợ nữa.  

             Hai loại thuốc này là những dược liệu phụ tốt nhất dùng để chế nước thuốc luyện thể. Nếu không có tiền, Vân Mạc cũng chỉ đành tìm vài thứ kém hơn để thay thế, cũng may cuộc gặp gỡ với Vân Nhu đã khiến hắn không phải lo về vấn đề tiền bạc nữa.  

             "Tiểu huynh đệ, ghé vào xem dược liệu của ta đi. Cậu nhìn này, đây là nhân sâm ngàn năm đại bổ, có thể cải tử hồi sinh”.  

             "Tiểu huynh đệ qua bên ta mới đúng là hàng ngon chính hiệu! Đây, đây là quả Duyên Thọ, linh dược chân chính. Một khi đạt đến Linh Cảnh là cậu có thể cảm nhận linh khí nồng đậm tản ra từ nó. Chỉ một quả thôi, ăn vào có thể kéo dài tuổi thọ cả trăm năm!"  

             "Tiểu ca, ta thấy ngươi mới đến Luyện Thể, chỉ có đan Luyện Thể của ta là phù hợp nhất! Qua đây xem này, năm đồng bạc một viên, bảo đảm không phải hàng giả!"  

             Vân Mạc vừa đặt chân vào phố Lạn Dược đã nghe được vô số lời mời gọi ầm ĩ hòng lôi kéo hắn. Trước những sạp hàng bày bán, có người cao giọng thét to, có người nhắm mắt dưỡng thần, đợi khách chủ động tìm đến.  

             Hắn rảo bước đi ngang vài ba sạp, quả thật cũng thấy được vài thứ dược liệu tốt, nhưng lại không nằm trong danh sách cần mua. Có vài thứ rõ là dược liệu phổ thông nhưng lại bị chủ sạp thổi phồng lên một cách thái quá, thậm chí có những loại chỉ là thực vật bình thường mà thôi. Như củ sâm nghìn năm gì kia chẳng qua chỉ là một củ cà rốt hình thù kỳ lạ, lại còn chưa lớn hết nữa.  

             Mấy người này có nằm mơ cũng không gạt được đôi mắt của Tông sư y học như Vân Mạc.  

             Đi qua mười mấy sạp hàng, Vân Mạc cuối cùng cũng phát hiện được một gốc sâm Xà Diên, nhưng vì người chủ đã đào lên một cách bất cẩn nên bị gãy mất một phần rễ, sợ rằng dược tính đã giảm đi một phần mười, không còn sử dụng được nữa.  

             Vân Mạc lắc đầu, tiếp tục đi tới trước, lại thấy được sâm Xà Diên - lần này đến tận ba gốc. Trong đó có một gốc còn mang màu xanh nhàn nhạt, dấu hiệu cho thấy chưa hoàn toàn trưởng thành, hai gốc còn lại thì đã đạt đến yêu cầu của hắn. Hai gốc sâm, thế là đủ.  

             Chủ sạp là một người đàn ông vạm vỡ mặc áo vải thô, dáng dấp như anh nông dân. Vân Mạc ngồi xổm xuống, chỉ vào gốc sâm: “Sâm Xà Diên này bán thế nào?"  

             Người đàn ông thấy có khách đến thì niềm nở vô cùng, đưa một ngón tay ra: “Một trăm đồng bạc một gốc. Mua ba gốc giảm hai mươi phần trăm”.  

             "Một gốc một trăm đồng? Sao không đi cướp cho rồi?”, Vân Mạc lộ rõ vẻ chê bai rồi đứng dậy toan đi mất.  

             "Chờ đã chờ đã! Tiểu ca đừng vội vã như vậy! Chuyện làm ăn, giá cả cũng đâu phải nói một là một, còn có thể thương lượng mà”.  

             Vân Mạc ngồi xuống lại, bĩu môi chỉ vào ba gốc sâm: “Gốc này bé tí tẹo, dược tính chắc cũng chả được bao nhiêu, xem ra còn chưa tới mười năm. Gốc này chắc được vài chục năm, nhưng ông làm gãy mất một cái rễ lúc đào rồi, e là dược tính cũng mất đi phân nửa. Gốc này còn màu xanh, rõ ràng chưa trưởng thành, hẳn là chưa đủ một năm tuổi. Ba gốc này cộng lại còn chưa tới một trăm đồng bạc”.  

             Tuy ngoài miệng chê bai vậy nhưng Vân Mạc biết rằng ba gốc sâm này thật sự đáng giá với số tiền mà chủ sạp đưa ra. Dược tính của sâm Xà Diên không liên quan đến kích thước, phần rễ bị gãy cũng không phải rễ chính nên sẽ không ảnh hưởng đến dược tính. Chỉ có gốc sâm còn xanh kia là Vân Mạc nói đúng sự thật, nhưng hắn chẳng phải hạng dư dả tiền bạc, làm sao có thể nói mua là mua ngay cho được.  

             Người đàn ông nói: “Không ngờ tiểu ca biết hàng phết, nhưng sâm Xà Diên này của ta cũng đâu kém tới vậy chứ hả? Hay là thế này đi, ta giảm còn năm mươi đồng một gốc, ba gốc trăm rưỡi?"  

             Vân Mạc lắc đầu: “Đắt quá. Ba gốc tám chục”.  

             "Ta bảo chứ tiểu ca này trả giá cũng hay thật. Tám mươi đồng làm sao mua được ba gốc sâm Xà Diên? Thêm tí đi”.  

             Vân Mạc suy ngẫm một hồi: “Vậy thì hai gốc tám mươi đồng. Ông đồng ý thì bán, không thì ta đi chỗ khác xem”, gốc sâm chưa trưởng thành kia không có bao nhiêu giá trị nên hắn cũng không định mua.  

             Người đàn ông trầm ngâm suy tư một hồi, cuối cùng bất đắc dĩ cười cười: “Thôi được, hôm nay cậu là người đến mở hàng, bán cho cậu hai gốc tám mươi đồng xem như lấy may vậy”.  

             Vân Mạc mỉm cười, quá được, hai gốc sâm Xà Diên mà chỉ mất tám mươi đồng thì đúng là món hời lớn. Hắn thu sâm về rồi, lại hỏi người đàn ông: “Đại ca biết ở đây chỗ nào bán cỏ Hà Nhuận không?"  

             "Cỏ Hà Nhuận?”, người đàn ông tò mò nhìn hắn: “Là thuốc gì? Ta buôn bán dược liệu mấy năm nay mà chưa nghe bao giờ”.  

             Vân Mạc không khỏi sửng sốt. Cỏ Hà Nhuận tuy giá cả hơi cao nhưng cũng không phải dược liệu gì hiếm thấy, làm sao đối phương lại không biết được?

 

Advertisement
';
Advertisement