Tô Văn Kỳ xem một lượt, rồi điềm tĩnh nói.
“Chuyện này chị Điền giải quyết là được”.
Chị Điền bất lực lắc đầu: “Cô là tổ tông của tôi đó hả, người đàn ông đó rốt cuộc là ai, tôi có biết không?”
Tô Văn Kỳ lắc đầu: “Anh ấy không phải người trong ngành, đừng hóng hớt nữa”.
Chị Điền thở phào nhẹ nhõm: “Vậy thì được, không phải người trong ngành thì dễ giải quyết thôi, bà cô nhỏ, lần sau xảy ra chuyện như vậy phải báo cho tôi biết trước, nếu không thì trái tim bé bỏng của tôi sẽ không chịu nổi đâu!”
Tô Văn Kỳ vẫn điềm tĩnh, nói: “Biết rồi”.
Người đại diện nhanh chóng làm thủ tục cho Tô Văn Kỳ, để cô rời khỏi đồn cảnh sát đang bị vây chặt bởi đám đông.
Vừa lên xe, Tô Văn Kỳ nhìn thấy một người thanh niên, cô nhất thời cau mày.
“Anh làm gì ở đây?”
Người thanh niên tên Vương Tử, là một nam diễn viên nổi tiếng, dựa vào ngoại hình và khí chất nên anh ta có rất nhiều fan nữ.
Vẻ mặt nhu mì của Vương Tử lúc này bỗng trở nên vô cùng nghiêm túc, giọng nói cũng cực kỳ trầm.
“Anh ta là ai, giải thích cho tôi xem!”
Trước đây vì để nâng đỡ cho Vương Tử, công ty đã cho anh ta và Tô Văn Kỳ làm CP trong một khoảng thời gian, cả hai thường xuyên xuất hiện cùng nhau trên các show truyền hình thực tế.
Sau một thời gian tiếp xúc, Vương Tử đã thực sự yêu Tô Văn Kỳ, cảm thấy đây chính là nữ thần của mình, nên anh ta bắt đầu theo dõi những việc riêng tư của cô.
Nhưng Tô Văn Kỳ luôn thờ ơ với chuyện này, chỉ là góp vui lấy lệ một chút trên mấy show truyền hình thực tế mà thôi, cô cũng không kể chuyện riêng của mình cho anh ta nghe.
Vương Tử này đúng thật là tự cho mình là đúng, thành CP một lần trên chương trình liền nghĩ rằng bọn họ là một cặp thật sao?
Tô Văn Kỳ lạnh lùng nói.
“Anh là cái thá gì chứ, còn đòi tôi giải thích? Cút”.
Dù sao Tô Văn Kỳ cũng là nữ nghệ sĩ có tiếng nói nhất hiện tại nên không dễ động vào, hơn nữa công ty còn tạo hình ảnh xinh đẹp lạnh lùng gắn liền với tính cách của cô.
Vì vậy dù là một người có lưu lượng lớn như Vương Tử, cô cũng chẳng thèm quan tâm.
Sắc mặt Vương Tử chợt tái mét, vô cùng khó coi, anh ta nghiến chặt răng.
“Văn Kỳ, tốt hơn hết em nên cảnh cáo anh ta cách xa em một chút, nếu không, tôi sẽ không tha cho anh ta đâu”.
Tô Văn Kỳ lạnh lùng lườm anh ta một cái, mắng anh ta một câu não tàn, sau đó cô bước lên xe, đóng cửa rồi nghênh ngang bỏ đi.
Trên đường đi, chị Điền nói.
“Văn Kỳ, người đó không phải là người trong ngành chứ? Nếu phải thì sẽ bị moi ra rất nhanh đấy”.
Tô Văn Kỳ nói: “Chị Điền, nhất định phải kiểm soát giới truyền thông, cấm không để bọn họ tung tin của anh ấy ra”.
Mặc dù Tô Văn Kỳ không quan tâm cô có dính scandal hay tin bên lề hay không, nhưng Tần Lâm vô tội, tối nay người ta đã giúp cô, cũng không thể để anh bị liên lụy.
Nghe thấy Tô Văn Kỳ ra sức bảo vệ như vậy, chị Điền cau mày.
“Thật sự không phải quen bạn trai đúng chứ?”
Tô Văn Kỳ không trả lời, chỉ nhắm mắt không nói gì.
Chị Điền bất lực lắc đầu, bất kể ai, nếu muốn trở thành bạn trai của Tô Văn Kỳ thì cũng sẽ phải chịu đựợc áp lực lớn.
...
Sáng sớm hôm sau, Tần Lâm vừa thức dậy liền nhận được một cuộc gọi từ dì Hai Đường Mẫn.
“Tiểu Lâm à, gần đây công việc của con thế nào, mọi thứ thuận lợi chứ?”
Sự quan tâm của dì Hai khiến Tần Lâm cảm thấy ấm áp.
“Dì Hai yên tâm, đừng lo lắng chuyện công việc cho con nữa”.
Nghe Tần Lâm nói vậy, Đường Mẫn liền biết anh vẫn chưa kiếm được việc, nếu không thì anh đã nói thẳng với bà ấy rồi, chứ phải che giấu làm gì.
Đường Mẫn thở dài, nói.
“Tiểu Lâm à, bây giờ tìm một công việc cũng không phải dễ, Nguyệt Dao có một người bạn, nói rằng hôm nay công ty đang tuyển dụng, dì giúp con đăng ký rồi đó”.