Y võ song toàn – Tần Lâm (full) – Cao thủ Y võ

Tần Lâm nói xong, Cát Phong nhất thời sửng sốt rồi phá lên cười, một nụ cười đầy giễu cợt và trào phúng.  

             “Thằng oắt này bị ngu hay sao. Mày nghĩ mày là ai mà dạy đời tao thế? Ông đây là phó giám đốc phòng nhân sự đấy. Mày làm thì làm, không làm thì cút, vị trí này đầy người muốn còn không được đấy!”  

             Lâm Nguyệt Dao cũng trợn trừng mắt, lửa giận phừng phừng.  

             “Tần Lâm! Anh bị điên à! Tôi đang tìm việc cho anh mà anh chống đối cái gì hả? Anh đúng là làm tôi tức chết mà!”  

             Lâm Nguyệt Dao thật sự tức không chịu nổi. Tần Lâm bị điên à, một người không có nổi bằng cấp ba như anh ta mà không đi cửa sau thì tìm thế nào được việc chứ?  

             Đến để dựa dẫm vào nhà họ Lâm, nhà họ Lâm cũng tốt bụng giúp đỡ. Khó khăn lắm mới tìm được việc cho anh ta mà anh ta lại còn giở trò lương tâm trỗi dậy?  

             Cô ấy đã gặp nhiều kẻ não tàn rồi nhưng không đến mức như thế này!  

             Tần Lâm nói: “Không cần, không phải bỏ tiền vào đây, chúng ta đi thôi!”  

             Tần Lâm đứng dậy, đi thẳng ra ngoài.  

             Lâm Nguyệt Dao giận dữ bặm môi, mặt đen xì xì, nhẹ nhàng xin lỗi Cát Phong rồi đi ra ngoài.  

             “Tần Lâm! Anh đứng lại cho tôi! Anh bị điên à? Mua một bộ âu phục hơn trăm nghìn thì không thấy đắt, nhưng tìm việc mất năm mươi nghìn thì lại chê không rẻ? Nếu không phải nể mặt mẹ tôi thì tôi còn lâu mới quan tâm đến anh!”  

             Tần Lâm cũng biết Lâm Nguyệt Dao có lòng tốt, chỉ là cô em họ này lại tự cho mình là đúng một cách thái quá.  

             “Mọi người không cần lo về việc làm cho anh đâu, em về đi”.  

             “Anh… Anh đúng là đồ vô lý mà! Đúng là bùn nhão không trét nổi tường! Tức quá đi mất!”  

             Lâm Nguyệt Dao lần này thật sự nổi giận, Tần Lâm đúng là quá giả tạo mà.  

             Có lòng tốt tìm việc cho anh ta, anh ta không những phá hỏng mà còn không thèm cảm ơn, ngược lại còn bày ra cái bộ dáng cao ngạo kia nữa!  

             Tiêu tốn của mẹ một trăm nghìn tiền mua âu phục mà còn nói không cần nhà cô ấy quan tâm?  

             Loại người này nên mặc kệ, cho anh ta tự sinh tự diệt thì hơn!  

             Lâm Nguyệt Dao tức giận vung tay, gọi xe đi thẳng về.  

             Đi đến cửa nhà, cô ấy vẫn không ngừng hít thở sâu, cả mặt đỏ bừng.  

             Đường Mẫn vội vàng đi tới hỏi.  

             “Con gái, sao rồi, Tiểu Lâm có được nhận không?”  

             “Nhận cái cóc khô ấy!”, Lâm Nguyệt Dao vứt ví xuống đất, ngồi trên sô-pha, tức đến nghiến rang ken két.  

             “Mẹ, sau này mẹ đừng bắt con xen vào chuyện của anh ta nữa. Con thật sự không chịu nổi đâu! Mẹ có biết không, ban nãy anh ta mua một bộ âu phục hết hơn một trăm nghìn!”  

             “Đến công ty, con nói mãi mới xin được một cơ hội làm việc cho anh ta. Người của công ty nói phải tiêu năm mươi nghìn thì mới vào công ty được, nhưng anh ta lại còn dạy dỗ ngược người ta! Người ta là phó giám đốc đó!”  

             “Đều tốn tiền của nhà chúng ta, anh ta có gì mà phải tiếc chứ?”  

             Lâm Nguyệt Dao càng nói càng tức, hít sâu liên tục.  

             Đường Mẫn vội vàng rót nước cho cô ấy.  

             “Ôi trời, có gì mà tức giận chứ. Nhà ai mà không phải tiêu tiền đâu. Ngày trước con cũng tiêu không ít tiền của nhà họ Tần đâu!”  

             “Hơn nữa, anh họ của con nhân phẩm rất tốt, chỉ là hơi ngốc nghếch thôi”.  

             Lâm Nguyệt Dao cười khẩy: “Anh ta không phải ngốc nghếch mà là EQ thấp. Con chưa gặp ai mà có EQ thấp như anh ta cả! Mẹ cũng thật là, cho anh ta nhiều tiền thế làm cái gì! Một bộ quần áo mà tận mấy trăm nghìn, bố con còn chưa mặc đồ đắt vậy đâu!”  

             Đường Mẫn chau mày: “Mấy trăm nghìn á? Không đúng, trong thẻ đó của mẹ chỉ có năm mươi nghìn thôi mà”.

Advertisement
';
Advertisement