Lâm Nguyệt Dao tức đến suýt thì phải phun ra lời mắng chửi!
Âu phục của hàng này rẻ nhất cũng phải đến năm sáu mươi nghìn, loại đẹp mắt hơn một chút thì phải cộng thêm một trăm nghìn!
Đây chính là hàng xa xỉ đắt tiền vô cùng, tên Tần Lâm này sao lại mặt dày vật chứ? Mẹ cho anh ta tiền mua đồ mà anh ta liền phung phí như vậy?
Tốn hàng đống tiền!
Lúc này Lâm Nguyệt Dao đã hoàn toàn thất vọng về Tần Lâm, cô ấy chưa từng thấy người nào bất tài vô dụng như vậy!
Nhà bọn họ giờ vừa mới khá hơn mà anh ta đã vung tay quá trán như vậy rồi. Cho dù điều kiện tốt thì cũng không nên phung phí như vậy chứ!
Bố làm giám đốc điều hành của Mạnh Thị mà còn chưa nói muốn mua bộ âu phục đến mấy trăm nghìn, người này thật là quá đáng mà!
Lâm Nguyệt Dao vô cùng không vui. Cô ấy ôm hai tay, cả người tức đến phát run.
Tần Lâm khó hiểu, Lâm Nguyệt Dao này bị làm sao thế, đang yên đang lành lại đi giận dỗi cái gì?
…
Đến tập đoàn Hiên Viên, Tần Lâm xuống xe, ngẩng đầu nhìn công ty. Mặt tiền cũng được, không có đồ trang trí gì lòe loẹt, phong cách tối giản, chỉ có một logo nho nhỏ, cũng rất có chất riêng.
Tần Lâm gật đầu một cái: “Cũng được”.
Mạnh Văn Cương này làm việc rất tốt, anh thích phong cách này.
Lâm Nguyệt Dao giận đến suýt thì bật cười: “Cũng được? Chờ anh vào được công ty này đã rồi hãy đánh giá. Chịu anh đấy!”
Nếu không phải Đường Mẫn cứ bắt cô ấy tới thì Lâm Nguyệt Dao thật sự không muốn để ý đến cái tên rảnh rỗi này chút nào.
Đi vào bên trong, công ty trang hoàng rất thời thượng, có phong thái của một công ty lớn. Tiếp tân cũng xinh đẹp và lịch sự. Nói về ấn tượng đầu tiên thì Tần Lâm cũng khá hài lòng.
Đi thang máy đến tầng hai, vào phòng nhân sự, gặp bạn của Lâm Nguyệt Dao, Cát Phong.
“Anh Phong, đây là Tần Lâm, người nhà của em, hôm nay phiền anh quá”.
Lâm Nguyệt Dao nở một nụ cười vô cùng khách khí.
Cát Phong gật đầu, nở nụ cười cao ngạo, ngồi dựa vào ghế, nhìn xuống hỏi.
“Trình độ học vấn?”
Sắc mặt Lâm Nguyệt Dao cứng đờ, nói.
“Anh Phong, gia đình anh ta gặp biến cố nên không học cấp ba”.
Cát Phong nhíu mày, cố tỏ vẻ nghiêm túc.
“Ừm…Thế này thì khó quá nhỉ”.
Lâm Nguyệt Dao hơi thất vọng: “Không còn cách nào khác sao?”
Nếu lần này không thành công, mẹ sẽ bắt Tần Lâm đến bệnh viện của cô ấy thì càng phiền hơn nữa.
Cát Phong cười nói: “Cũng không phải là không có, nhưng mà, phải tốn chút tiền ấy”.
Lâm Nguyệt Dao dò hỏi: “Tốn bao nhiêu ạ?”
Hai người nói chuyện nên không để ý được sắc mặt Tần Lâm đã dần dần lạnh xuống.
Cát Phong lại gần, lén lút xòe bàn tay ra.
“Năm mươi nghìn”.
Lâm Nguyệt Dao chau mày, năm mươi nghìn, đúng là không rẻ chút nào!
Tuy nói tập đoàn Hiên Viên là công ty lớn, nhưng năm ngươi nghìn thì không phải là con số nhỏ chút nào. Tần Lâm này không học cấp ba, vào cũng chỉ làm một tên chạy việc, tiền lương một tháng được ba nghìn đã là quá lắm.
Vậy là phải hơn một năm mới huề vốn.
Nói thật, Lâm Nguyệt Dao hơi đau lòng một chút, nhưng nghĩ đến việc chỉ tốn năm mươi nghìn là có thể “tiễn vong”, Tần Lâm không cần nương nhờ nhà bọn họ nữa, cô ấy liền cắn răng đồng ý. Năm chục nghìn thì năm chục nghìn!
Lâm Nguyệt Dao thở dài, nói nhỏ.
“Anh Phong, năm mươi nghìn cũng được, em đưa anh kiểu gì đây?”
Nghe thấy Lâm Nguyệt Dao muốn trả tiền, Tần Lâm nhíu mày.
“Không được đưa”.
Nói rồi, Tần Lâm lạnh lùng nhìn Cát Phong, hỏi.
“HR là một ngành vô cùng quan trọng trong công ty, quyết định công ty có thu được nhân tài hay không. Anh lại lợi dụng nó để kiếm tiền, có hợp lý hay không hả?”