Y võ song toàn – Tần Lâm (full) – Cao thủ Y võ

Lần này Tần Lâm lại có hứng thú.  

             Lúc trước Mạnh Văn Cương nói rằng tập đoàn Hiên Viên được thành lập trên danh nghĩa sư phụ của bọn họ, vì Mạnh Văn Cương chỉ là một đồ đệ nhỏ nên không xứng để dùng tên sư phụ, nên 51% cổ phần của tập đoàn này đều nằm trong tay Tần Lâm.  

             Vậy nên Tần Lâm mới là chủ tịch của tập đoàn Hiên Viên.  

             Là ông chủ nhưng anh chưa từng đến đó.  

             Nhân cơ hội này, anh sẽ đến đó một chuyến xem sao, xem thử môi trường của công ty mới thành lập như thế nào, liệu nó có phá hỏng danh tiếng của sư phụ hay không.   

             “Được thôi”.  

             Nếu Lâm Nguyệt Dao và dì Hai đã muốn như vậy thì Tần Lâm sẽ đi thay bộ đồ khác.  

             Anh lấy điện thoại ra, nghĩ một lúc rồi gọi cho Long Ích Huy.  

             Trong ấn tượng của anh, Long Ích Huy luôn luôn mặc vest, chắc ông ta sẽ hiểu biết rõ hơn về mặt này.  

             “Tần đại sư, cậu có gì dặn dò thế!”, Tần đại sư đích thân gọi điện, điều này khiến Long Ích Huy vừa vui mừng vừa lo sợ.  

             Hai lần Tần đại sư ra tay đều khiến ông ta kinh ngạc, ngay cả anh Đông cũng phải tôn kính Tần đại sư chứ đừng nói đến một tên đàn em như ông ta.  

             “Có chút việc cần ông giúp đỡ, tôi muốn mua một bộ vest, ông khá rành đúng không?”  

             Long Ích Huy thở phào nhẹ nhõm, hóa ra là chút chuyện vặt này.  

             “Cậu cứ yên tâm, tôi hiểu rất rõ về vest, tôi cũng nhớ được thân hình của cậu, khoảng nửa tiếng nữa tôi sẽ đưa qua đó”.  

             “Được”.  

             Vừa cúp máy, Long Ích Huy lập tức ngưng mọi việc đang làm lại, nhanh chóng chạy đến trung tâm thương mại.  

             Việc chọn vest cho cậu Tần không thể qua loa được, phải có chất lượng nhưng không quá màu mè, giá cả thì không cần phải lo, nhưng trong thời gian ngắn như vậy cũng không mua được bộ nào quá đắt, bộ vest mấy trăm nghìn đã là cao nhất rồi.  

             ...  

             Chẳng mấy chốc, Long Ích Huy đã chọn xong rồi gửi đến nhà của dì Hai.  

             Tần Lâm xuống lầu, cầm lấy bộ vest, cảm ơn rồi quay vào trong.  

             Sau khi thay xong từ nhà vệ sinh bước ra, Đường Mẫn cười phá lên.  

             “Ai da, cháu của dì đẹp trai phết đấy”.  

             Người đẹp vì lụa thật không điêu chút nào, vốn dĩ Tần Lâm cũng có khí chất quý tộc trong người, sau khi thay vest xong thì càng có khí chất hơn nữa.  

             Lâm Nguyệt Dao trang điểm xong bước ra ngoài thì thấy Tần Lâm cũng đã mặc vest chỉnh tề rồi, cô cũng bị cái khí chất đó làm cho ngây ra một lúc, nhưng ngay sau đó cô bĩu môi nói một câu.  

             “Mèo vẫn hoàn mèo”.  

             Mặc vest xong thì hai người ra ngoài, trực tiếp đi thẳng đến tập đoàn Hiên Viên.   

             Vốn dĩ Lâm Nguyệt Dao không muốn nói nhiều với Tần Lâm, nhưng lần này tới tập đoàn Hiên Viên là người ta đã nể mặt cô lắm rồi, vẫn phải dặn dò một chút.   

             “Bạn tôi là phó phòng nhân sự, anh ấy vô cùng có quyền, anh gặp anh ấy nhớ phải khách sáo vào đấy, đừng có lúc nào cũng tỏ ra thái độ đó!”  

             Lâm Nguyệt Dao cũng hi vọng lần này Tần Lâm sẽ phỏng vấn thành công, để Đường Mẫn không phải giục cô giúp đỡ anh nữa.  

             Tần Lâm vào được công ty lớn này, có thể làm được việc hay không là chuyện của anh, nếu lỡ may để Tần Lâm vào bệnh viện của bọn họ thì ngày nào cũng phải gặp mặt nhau, phiền phức chết mất.  

             Tần Lâm lơ đãng gật đầu: “Biết rồi”.  

             Trông bộ dạng bất cần của anh, Lâm Nguyệt Dao tức đến mức trợn tròn mắt nhìn anh, bỗng cô vô tình nhìn thấy một hình thêu trên tay áo của Tần Lâm.   

             Phía trên là một dòng chữ tiếng Anh, Lâm Nguyệt Dao tự hỏi đó là nhãn hiều gì, rồi lập tức tra trên internet.  

             Cô nhất thời bị sốc.  

             Bộ vest này, đắt vậy sao?!  

             
 

Advertisement
';
Advertisement