Y võ song toàn – Tần Lâm (full) – Cao thủ Y võ

Chương 1189: Lưu manh

Lẳng lơ! Tiện nhân!

Mẹ kiếp, còn là lần đầu nữa chứ, thật không vậy?

Bàng Khải không nhịn nổi mà vò đầu bứt tai, tại sao không phải là mình? Mình kém tên Tần Lâm ở chỗ nào chứ?

Tại sao?

Bàng Khải hận chỉ muốn giết chết Tần Lâm, tên khốn này, nếu anh đã chọn con phò trên tàu thì duyên phận của anh với Trần Diên cũng kết thúc rồi đó, chỉ cần tôi đưa đoạn ghi âm này cho Trần Diên, hừ hừ, hai người chia tay chắc.

Được cái này mất cái kia, tôi muốn xem xem anh định giải thích với Trần Diên thế nào.

Bàng Khải cất điện thoại di động, quay người đi khỏi phòng vệ sinh.

Doãn Thu Ca lúc này, trên mặt mồ hôi nhễ nhãi, trên người cũng toát không ít mồ hôi, có điều trong mắt lại cực kỳ thoải mái.

Đừng nói là Bàng Khải, ngay cả Tần Lâm cũng tái mặt, anh phải nhịn khổ quá, đúng là quá đau khổ.

Một mỹ nữ xinh đẹp ở ngay trước mặt, mà còn gọi anh đầy mập mờ như vậy, ai mà chịu nổi chứ.

"Thật xin lỗi, Tần Lâm, vừa nãy... tôi thất lễ rồi".

Doãn Thu Ca mím đôi môi đỏ mọng, cúi đầu nói, trong lòng vô cùng vui vẻ, vừa nãy cô hưng phấn quá, cô chưa bao giờ thoải mái như vậy, nhiều năm như thế, khả năng xoa bóp của Tần Lâm cuối cùng cũng khiến cô cảm thấy tự tin, khiến cô nhìn thấy được hy vọng.

Tần Lâm cười ngại ngùng, tôi vẫn còn là một anh thanh niên dồi dào sinh lực đấy.

"Không sao không sao, chỉ cần cô khỏi bệnh là được, cô vẫn nên mặc quần áo vào trước đi".

Doãn Thu Ca sững sờ, vội vàng mặc đồ lại, trong lòng vô cùng sốt ruột, cứ như vừa yêu đương vụng trộm vậy, xấu hổ quá.

Doãn Thu Ca hưng phấn, trên mặt đầy sự kích động, đáng yêu vô cùng.

"Đúng rồi, Tần Lâm, anh định đi đâu? Tôi có thể đi cùng anh, chỉ cần anh chữa khỏi cho tôi là được".

So với với vẻ lạnh lùng băng giá khi xưa, Doãn Thu Ca bây giờ thực sự khiến Tần Lâm vui vẻ, thoải mái hơn nhiều. Vốn không sống quá ba năm, nhưng Tần Lâm lại có thể chữa khỏi bệnh cho cô, sinh mệnh của cô lại tươi sáng như hoa nở, nếu là người bình thường, có thể sống lâu hơn, ai chẳng vui vẻ chứ.

Tần Lâm nói.

"Tôi đến Liêu Thành".

Doãn Thu Ca kinh ngạc nhìn Tần Lâm.

"Ô... chẳng nhẽ anh đến tham gia cuộc thi so tài y thuật Đông y phương Nam sao?"

Tần Lâm sững sờ.

"Sao cô biết?"

Doãn Thu Ca bĩu môi, yếu ớt nói, so tài với anh Tần thì cô chắc chắn không còn đường sống, cho dù có là ông nội của mình mà đấu với anh thì chắc cũng không thắng nổi.

"Bởi vì tôi cũng... anh Tần, anh đừng đi, anh đến là xong chuyện đấy, tôi không thắng nổi anh".

Dù sao bệnh máu trắng của mình ông nội không chữa nổi, mà anh Tần lại chữa khỏi, vừa nãy, sau một hồi mát xa, cô ấy đã cảm thấy được bản lĩnh của anh Tần.

Trẻ tuổi mà y thuật kinh người, đúng là cao thủ.

Mà anh Tần lại tốt bụng hiền lành, khiến Doãn Thu Ca vô cùng khâm phục, cho dù có mắng anh, anh vẫn chữa bệnh cho mình, khí chất này thật sự khiến người ta tán thưởng.

Tần Lâm nói.

"Tôi đi cho vui thôi, bạn gái tôi ở đó. Cô trẻ tuổi thế này, chắc sẽ có triển vọng lắm".

Doãn Thu Ca mỉm cười, trong lòng có hơi thấp thỏm, không biết bạn gái của anh Tần có xinh hơn mình không?

"Vậy bạn gái anh chắc chắn lợi hại lắm, có thể ở bên anh Tần thì chắc phải là người rất vượt trội".

Tần Lâm cười nói.

"Đi thôi, chúng ta mau đi thôi, đừng để người khác không sử dụng được nhà vệ sinh".

Ánh mắt của Doãn Thu Ca có hơi tránh né, khuôn mặt xinh đẹp ửng đỏ, vội vàng chạy ra ngoài.

"Ừm".

Khi Bàng Khải nhìn thấy Tần Lâm, khóe miệng anh ta khẽ nhếch lên, tôi xem anh giải thích thế nào với Trần Diên, anh cứ đợi bị đá đi.

Nhìn thấy Doãn Thu Ca về chỗ ngồi, không nói chuyện gì với Tần Lâm, vẫn tỏ vẻ lạnh lùng cao ngạo như trước. Bàng Khải thấy có vẻ như cơ hội đến rồi, mình đẹp trai tài giỏi, người phụ nữ này chẳng có lý do gì mà không thích mình cả, hơn nữa cô gái này xinh đẹp như vậy, khó gặp trên tàu lắm, hai người đã mỗi người một ngả như vậy, nếu như có thể làm một nháy với cô ấy thì nhất định tuyệt vời.

Bàng Khải cười híp mắt nói.

"Người đẹp, tôi cũng là bác sĩ, cô bị bệnh gì thì có thể nói cho tôi. Tôi là bác sĩ, bảo đảm có thể chữa đúng bệnh cho cô, chữa đến khi hết bệnh thì thôi, ha ha ha".

"Lưu manh!"

Doãn Thu Ca tát một phát lên mặt Bàng Khải.

Đến khi xuống tàu, Bàng Khải vẫn không hiểu nổi, tại sao Tần Lâm có thể ve vãn cô ấy, cô ấy đồng ý ở bên Tần Lâm, mình ve vãn cô ấy, cô ấy lại đuổi mình đi, không công bằng!

"Hai anh thả tôi ra, tôi không trêu cô ta!"

"Anh nói câu này với cảnh sát đi, chúng tôi sẽ đưa anh đến đồn cảnh sát. Loại ngụy quân tử đạo mạo nghiêm trang như anh, tôi thấy nhiều rồi, nhìn thấy cô gái kia xinh đẹp liền dở trò lưu manh, anh nghĩ trên tàu không có pháp luật chắc?"

Hai bảo vệ trên tàu liền đưa Bàng Khải đến đồn cảnh sát, sắc mặt Bàng Khải đen xì, muốn khóc quá.

"Anh Tần, tôi đi trước đấy, sau này gặp sau nhé".

Doãn Thu Ca đưa cho Tần Lâm phương thức liên lạc xong liền quay người rời đi, mái tóc dài tung bay trong gió, con người linh động, chiếc váy dài đung đưa theo gió, cứ như một cô gái đi ra từ tranh vẽ vậy, cô gái như này thật sự quá đẹp, quá khí chất, khiến người ta phải quay đầu, liếc nhìn.

Trần Diên đứng trước quầy lễ tân, liếc nhìn Tần Lâm, cô gái kia, cô chỉ nhìn bóng người thôi nhưng có thể thấy cô ấy rất xinh đẹp, khiến người ta yêu thích.

"Nhìn gì mà nhìn, mắt sắp rớt ra rồi đấy".

Tần Lâm mỉm cười, hai người cùng nhau rời đi, đến bệnh viện Nhân Dân Liêu Thành.

"Đâu có đẹp như cô, tôi đang tìm cô đây".

Trần Diên nói.

"Lần này tôi nghe nói sẽ có cả người nước ngoài tham gia đấy, Tần Lâm, có vẻ như chúng ta phải cố gắng, bệnh viện ở phương Nam cũng có rất nhiều bác sĩ trẻ đến dây, chắc phải hơn ba mươi người, lần này có thể bộc lộc tài năng hay không đều dựa vào cậu đấy".

Tần Lâm sững sờ.

"Ý cô là sao? Tôi đến để trợ giúp cô, cô định bảo tôi tham gia cuộc thi đấy à?"

Trần Diên cười nói.

"Đúng vậy, thực lực của tôi đến đâu, tôi hiểu rất rõ. Tôi cũng tham gia, có điều chỉ là để bảo đảm, cậu cũng phải tham gia".

Tần Lâm bĩu mô nói.

"Cô lừa tôi".

Trần Diên thề thốt nói.

"Đến thì đến rồi, hi hi hi! Chỉ cần cậu lấy được giải nhất về, đem lại vẻ vang cho bệnh viện Đông y tỉnh Hán Đông, cậu muốn bảo tôi làm gì cũng được".

Tần Lâm cười xấu nói.

"Thật sự muốn làm gì cũng được à?"

 

"Nhìn gì mà nhìn, mắt sắp rớt ra rồi đấy".

Tần Lâm mỉm cười, hai người cùng nhau rời đi, đến bệnh viện Nhân Dân Liêu Thành.

"Đâu có đẹp như cô, tôi đang tìm cô đây".

Trần Diên nói.

"Lần này tôi nghe nói sẽ có cả người nước ngoài tham gia đấy, Tần Lâm, có vẻ như chúng ta phải cố gắng, bệnh viện ở phương Nam cũng có rất nhiều bác sĩ trẻ đến dây, chắc phải hơn ba mươi người, lần này có thể bộc lộc tài năng hay không đều dựa vào cậu đấy".

Tần Lâm sững sờ.

"Ý cô là sao? Tôi đến để trợ giúp cô, cô định bảo tôi tham gia cuộc thi đấy à?"

Trần Diên cười nói.

"Đúng vậy, thực lực của tôi đến đâu, tôi hiểu rất rõ. Tôi cũng tham gia, có điều chỉ là để bảo đảm, cậu cũng phải tham gia".

Tần Lâm bĩu mô nói.

"Cô lừa tôi".

Trần Diên thề thốt nói.

"Đến thì đến rồi, hi hi hi! Chỉ cần cậu lấy được giải nhất về, đem lại vẻ vang cho bệnh viện Đông y tỉnh Hán Đông, cậu muốn bảo tôi làm gì cũng được".

Tần Lâm cười xấu nói.

"Thật sự muốn làm gì cũng được à?"

Trần Diên đỏ mặt, trừng mắt nhìn Tần Lâm, tên này không biết trong đầu suốt ngày nghĩ cái gì.

"Cậu đừng có mà suy nghĩ lệch lạc, hừ".

Tần Lâm thở dài, vô cùng buồn tủi nói.

"Nếu không được lời, tôi không đi đâu, cô bắt tôi chịu khổ, đi xa đến đây rồi lừa tôi, linh hồn bé nhỏ của tôi đã bị cô làm tổn thương rồi".

Trần Diên đỏ mặt.



"Vậy cậu muốn cái gì?"

Tần Lâm nhún vai, mặt mày ung dung, hai người cười nói đi vào nhà ăn của bệnh viện.

"Cái này thì phải xem biểu hiện của cô đã".

Trần Diên mặt mày nghiêm trọng nói.

"Giám khảo lần này có bốn người, đều là những bậc tiền bối đức cao vọng trọng của bệnh viện ở phương Nam chúng ta, nhưng người lợi hại nhất, kiệt xuất nhất còn chưa đến ba mươi lăm tuổi.

"Theo như tôi biết, cháu gái của Doãn thần y, Doãn Thu Ca cũng khá lợi hại, còn có một người đến từ Mễ Quốc, tên là James Richard, còn có cả một người Nhật Bản. Nói tóm lại, lần này đến tham gia so tài y thuật, không đơn giản như cậu nghĩ đâu, ngay cả người nước ngoài cũng muốn so tài với chúng ta. Bây giờ Đông y càng ngày càng được chú trọng, Tần Lâm, cậu phải đánh bại họ đấy".

Tần Lâm cười nói.

"Cô tin tưởng tôi đến vậy à? Cô không sợ tôi khiến cô mất mặt à? Có điều bây giờ không chỉ là so tài giữa các bệnh viện ở phương Nam, ngay cả người nước ngoài cũng đến, có vẻ nhưng Đông y của chúng ta đã vươn ra nước ngoài rồi, không suy thoái như những năm trước nữa".

Trần Diên ý chí chiến đấu dâng trào, cô nói với Tần Lâm.

"Đó là chuyện đương nhiên, tôi biết bản lĩnh của cậu, nói tóm lại, cậu không được thua, nhất là không được thua người nước ngoài, Đông y là quốc hồn quốc túy của chúng ta, nếu bị đánh bại bởi người nước ngoài thì tôi tức chết mất".

 

-----------------------



Advertisement
';
Advertisement