Y võ song toàn – Tần Lâm (full) – Cao thủ Y võ

Chương 1190: Tần đại sư cũng đến tham gia so tài sao?

Sáng sớm ngày hôm sau, Tần Lâm và Trần Diên cùng đến hội trường lớn của bệnh viện Nhân Dân Liêu Thành, ở đây có hàng ngàn người tụ họp, người đến đều là những bác sĩ tài năng của các tỉnh thành phố, không dưới ba mươi người, còn có không ít giáo sư học giả của nhiều khoa, cùng với những ngôi sao sáng của giới Đông y khắp nơi.

Bệnh viện Nhân Dân Liêu Thành có một nửa bác sĩ tham gia vào so tài y thuật lần này, điều này với họ mà nói là cơ hội học tập nghìn năm có một.

Tần Lâm nhìn thấy Doãn Thu Ca trong đám đông, bởi vì cô ấy thực sự quá xinh đẹp. Hôm nay Doãn Thu Ca mặc một chiếc váy dài màu vàng nhạt, vô cùng tôn dáng, nhưng vẫn không che được thân hình bốc lửa của cô.

Doãn Thu Ca nhìn thấy Tần Lâm, cũng mỉm cười, hơi gật đầu.

Trần Diên trầm giọng nói.

"Sao cậu cứ để ý đâu đâu vậy Tần Lâm!"

"Cuộc so tài lần này tổng cộng có ba vòng, vòng một là chữa bệnh cho bệnh nhân bình thường, nếu không không thể chữa khỏi trong vòng một tiếng, thì bị coi là thất bại, và bị loại. Vòng hai là trình bày và phân tích về y thuật, xem xem ai có nhiều hiểu biết hơn về lý luận và hiện trạng của y học, cũng thể hiện tố chất của bác sĩ, chắc vòng này cũng sẽ không loại ai cả. Vòng ba cũng là vòng khó nhất, dựa theo bệnh tình của bệnh nhân mà chữa bệnh, đây cũng là vòng quan trọng nhất, cuối cùng sẽ do bốn ngôi sao sáng đức cao vọng trọng của giới y học quyết định ai là người thắng".

Tần Lâm ung dung nói.

"Biết rồi, nếu cô đã cố chấp vậy, tôi sẽ giúp cô lần này".

Trần Diên vô cùng lo lắng, nhìn thấy Tần Lâm vô tư như vậy, lập tức không vui.

"Cậu không được mất tập trung đâu, hôm nay là lần so tài y học của cả phương Nam, chiếm một nửa Hoa Hạ, còn có cả mấy cao thủ y thuật nước ngoài nữa".

Tần Lâm nói.

"Được, cô nói gì cũng đúng".

"Sư phụ của tôi cũng đến, ông ấy là một trong số giám khảo".

Tần Lâm sững sờ.

"Ồ… Tôn Vô Kỵ à?"

Quả nhiên, lúc này trên sân khấu có tổng cộng năm người ngồi, đều là người có tuổi, bậc tiền bối đức cao vọng trọng.

"Chào mọi người, tôi là viện trưởng của bệnh viện Nhân Dân Liêu Thành, Hứa Quang Huy, vị đây là ngôi sao sáng của giới y học, Tôn Vô Kỵ, ông Tôn có rất nhiều học trò, có địa vị vô cùng cao ở giới y học phương Nam và được mọi người công nhận".

"Vị đây là Khổng Phàm Lâm, ông Khổng là niềm kiêu hãnh của tỉnh Hán Đông, đã từ chối rất nhiều lời mời của bệnh viện lớn, chỉ mở một phòng khám nhỏ để khám bệnh cứu người, đáng được ca ngợi, địa vị của ông Khổng được cả giới y học công nhận".

"Vị đây là Doãn Chấn Tử, ông Doãn là cao nhân của giới y học của tỉnh Ngọc Lâm, tiếp thu nền y học nhiều đời của nhà họ Doãn, đồng thời cũng là người có tài viết lách, để lại không ít tác phẩm kiệt xuất, để đời sau học hỏi".

"Vị đây là Lý Trường Sinh, ông Lý từng là viện trưởng của bệnh viện Đông y tỉnh Gia Châu, mấy năm nay, mặc dù đã rút khỏi nghề, nhưng người bệnh vẫn đến không ngớt, lương y như từ mẫu, cứu được vô số người, khiến cho bọn không phải chịu sự dày vò của bệnh tật nữa".

Hứa Quang Huy nghiêm túc nói.

"Địa vị và thân phận của bốn người này, tôi nghĩ chắc các vị ở đây cũng không có bất kỳ điểm gì nghi ngờ, trong số mọi người nhất định có không ít người cũng là học trò cũ của bốn vị đây. Hứa mỗ tôi hôm nay xin cả gan đứng cùng với bốn vị tiền bối này, dẫn chương trình so tài y học, hy vọng có thể khiến các bác sĩ ngày càng tiến bộ, tạo phúc cho xã hội".

Hứa Quang Huy nói xong, nơi đây vang lên tiếng vỗ tay, dù sao cũng là sân nhà, Hứa Quang Huy vô cùng kiêu ngạo, khí thế không hề kém chút nào.

Hứa Quang Huy trầm giọng nói.

"Nếu mọi người đã không có ý kiến gì, tôi xin tuyên bố, so tài y thuật phương Nam lần này xin được bắt đầu!

Tần Lân nhìn thấy Khổng Phàm Lâm và Tôn Vô Kỵ, mặt bất lực, hai người này còn không giỏi bằng mình, khi Tần Lâm lên sân khấu thi tài, Khổng Phàm Lâm và Tôn Vô Kỵ chắc chắn sẽ sững sờ, Tần Tần Tần... Tần đại sư cũng đến tham gia cuộc thi sao? Thế thì nắm chắc ngôi vị thứ nhất rồi!

MC cười nói, đứng trên sân khấu, Tần Lâm nhìn Trần Diên, Trần Diên sốt ruột hơn Tần Lâm nhiều.

"Tổng cộng có ba mươi tư thí sinh, bây giờ xin mời người bệnh lên sân khấu, mỗi người đều rút thăm, trong vòng một tiếng đồng hồ, nếu như ai không chữa khỏi được cho người bệnh thì sẽ bị loại".

Bàng Khải cười ha ha, xuất hiện trước mặt Tần Lâm và Trần Diên.

"Phó viện trưởng Trần, em yên tâm, lần này tôi sẽ không để em mất mặt đâu, tôi sẽ ra mặt cho bệnh viện chúng ta".

Trần Diên gật đầu, dù sao bây giờ cũng không phải lúc để chê bai Bàng Khải, dù sao anh ta cũng đại diện cho bệnh viện của cô.

"Ừm".

Sắc mặt của Bàng Khải vẫn như thường, ánh mắt đầy toan tính, em không yêu tôi chứ gì, đợi đến khi tôi lấy được giải nhất, em không với tới tôi đâu.

Khiến Bàng Khải kinh ngạc là, người phụ nữ trên tàu cũng đến tham gia cuộc thi so tài y thuật lần này.

Hừ hừ, chờ tí nữa, tôi sẽ khiến cho mấy người quỳ lạy tôi.

Tần Lâm rút được người bệnh nhân bị gãy xương, làm thế nào để chữa thật nhanh nhỉ.

"Ha ha ha, phải phẫu thuật một mình cũng khó đấy, trong vòng một tiếng phải hoàn thành ca phẫu thuật".

Bàng Khải nhìn người bệnh của Tần Lâm, cười khẩy, người bệnh của anh ta chỉ là một người bị dị ứng, dễ hơn so với Tần Lâm nhiều. Vòng một đúng là phải dựa vào may mắn.

Nếu như rút được bệnh khá khó như Tần Lâm là ca phẫu thuật xương thì tương đối phức tạp, tuy nó không được tính là chứng bệnh hiểm nghèo, nhưng thời gian không cho phép, trong vòng một tiếng, hơn nữa không có ai giúp sức thì cũng khá khó khăn.

"Có chút vết thương cỏn con này mà cũng phải phẫu thuật á? Cũng chỉ có loại bác sĩ quèn như anh mới làm vậy thôi".

Tần Lâm cười khẩy, nắm lấy tay người bệnh, rắc một tiếng, sắc mặt người bệnh tái mét, mồ hôi chảy đầy mặt, có điều, sau một hồi đau đớn liền biến mất, anh ấy khôi phục như ban đầu.

Tần Lâm nói.

"Gắn thêm thanh nẹp cố định nửa tháng, uống thêm thuốc bổ xương cốt là được".

"Cảm ơn bác sĩ, cảm ơn bác sĩ".

Người bệnh liên tục cảm ơn, vừa nãy đau đớn vô cùng, bây giờ thì hết rồi, anh ấy cho rằng mình còn phải làm phẫu thuật cơ, không ngờ lại giải quyết nhanh như vậy.

Xung quanh vang lên tiếng hò reo.

Bàng Khải không phục nói.

"Đây là cái thá gì, nhỡ may để lại di chứng thì làm thế nào?"

Tần Lâm cười khẩy nói.

"Đông y chủ yếu tập trung vào Tinh – Khí - Thần*, có thể không phẫu thuật sẽ không phẫu thuật, một khi phẫu thuật, Tinh – Khí - Thần sẽ mất đi, cơ thể không được như trước nữa, ngay cả đạo lý này mà anh cũng không biết à?"

 

"Có chút vết thương cỏn con này mà cũng phải phẫu thuật á? Cũng chỉ có loại bác sĩ quèn như anh mới làm vậy thôi".

Tần Lâm cười khẩy, nắm lấy tay người bệnh, rắc một tiếng, sắc mặt người bệnh tái mét, mồ hôi chảy đầy mặt, có điều, sau một hồi đau đớn liền biến mất, anh ấy khôi phục như ban đầu.

Tần Lâm nói.

"Gắn thêm thanh nẹp cố định nửa tháng, uống thêm thuốc bổ xương cốt là được".

"Cảm ơn bác sĩ, cảm ơn bác sĩ".

Người bệnh liên tục cảm ơn, vừa nãy đau đớn vô cùng, bây giờ thì hết rồi, anh ấy cho rằng mình còn phải làm phẫu thuật cơ, không ngờ lại giải quyết nhanh như vậy.

Xung quanh vang lên tiếng hò reo.

Bàng Khải không phục nói.

"Đây là cái thá gì, nhỡ may để lại di chứng thì làm thế nào?"

Tần Lâm cười khẩy nói.

"Đông y chủ yếu tập trung vào Tinh – Khí - Thần*, có thể không phẫu thuật sẽ không phẫu thuật, một khi phẫu thuật, Tinh – Khí - Thần sẽ mất đi, cơ thể không được như trước nữa, ngay cả đạo lý này mà anh cũng không biết à?"

*Tinh – Khí - Thần là ba tố chất cơ bản trong cơ thể con người, chúng rất quan trọng đối với một con người tồn tại trong giai đoạn vật thể. Một trong ba yếu tố này suy giảm, kém đi hay thiếu hụt là dẫn đến con người sẽ bị bệnh. Nếu cả ba yếu tố này đều suy giảm sẽ nguy hại tới tính mạng, con người đó khó có khả năng tồn tại.

"Anh..."



"Anh gì mà anh, còn không mau đi khám cho bệnh nhân của mình đi".

Tần Lâm quay người rời đi, đến khu vực nghỉ ngơi, sắc mặt Bàng Khải tái xanh, Tần Lâm là người đầu tiên đến khu nghỉ ngơi, vòng một của so tài y thuật vẫn tiếp tục, Doãn Thu Ca nhìn thấy Tần Lâm, lại càng kính phục, càng ngưỡng mộ anh, đây mới là Đông y thật sự.

Một tiếng sau, vòng một đào thải mười một người, còn lại hai mươi ba người, không có bác sĩ nào vạn năng cả, vậy nên thất bại cũng khó tránh, nhưng nhiều người đều đại diện bệnh viện mình đến, vậy nên thất bại cũng là chuyện khá mất mặt.

MC nói.

"Tiếp theo là vòng hai, trình bày và phân tích về y thuật, bàn về sự vực dậy của Đông y, và sự giao thoa giữa Đông Tây y".

"Mỗi người tham gia đều lên, vòng thứ hai ai không nói gì sẽ bị đào thải, chỉ cần có liên quan đến sự vực dậy của Đông y, mọi người đều có thể nói".

Lúc này, James Richard đến từ Mễ Quốc khinh bỉ nói.

"Đông y, chẳng qua chỉ là vậy thôi, như tôi thấy, Tây y mới là phương pháp có thể cứu người, còn Đông y chỉ là rác rưởi".

Một hòn đá ném vào mặt hồ lặng yên, sắc mặt tất cả mọi người đều tái mét, đen xì, dù là những bậc tiền bối trên bục cao như Khổng Phàm Lâm thì sắc mặt cũng khó coi. Đây là cuộc thi so tài y thuật để giao lưu giữa các bác sĩ, vốn lấy Đông y làm gốc nhưng người nước ngoài này lại công khai khiêu khích, đây chẳng phải sỉ nhục Đông y sao?

 

-----------------------



Advertisement
';
Advertisement