Sắc mặt Lý Hạo Nguyên trở nên khá khó coi, lúc trước khi chế giễu Tần Lâm, hắn là người mắng chửi anh hăng nhất, kết quả...bây giờ đúng là bẽ mặt mà.
Những người khác đều nhiệt tình tiến lại làm quen Tần Lâm, hắn lại chỉ có thể đứng đó, mất hết mặt mũi.
Bọn họ đều cần mặt mũi, Vương lão gia thì không cần.
Vừa nhìn thấy người đàn ông lang thang được chữa khỏi bệnh, ông ta lập tức vô cùng hưng phấn.
“Thần y! Tiểu thần y, mau khám bệnh cho tôi, tôi cũng bị bệnh đấy!”
Tần Lâm lạnh lùng cười nói: “Tôi nói rồi, tôi không thấy vừa mắt nên không chữa, tiễn khách”.
Khổng Phàm Lâm đứng dậy nói: “Các vị, mời!”
Vương Nhất Thủy lập tức luống cuống, vội vàng đứng dậy từ xe lăn, khập khiễng đi đến trước mặt Tần Lâm, cúi người chín mươi độ, khách khí nói.
“Xin tiểu thần y đừng trách móc, bao nhiêu năm nay tôi đã bị biết bao tên lang băm lừa bịp nhiều lần nên mới nói lời bất kính với cậu, mong cậu lượng thứ”.
“Kẻ hèn Vương Nhất Thủy mặc dù không phải người có quyền có thế gì, nhưng cũng được coi là giàu có một phương, mỗi năm đều làm từ thiện, chỉ có điều tính khí không tốt, xin thần y tha thứ, nếu như thần y không thể nguôi giận, vậy để tôi quỳ xuống!”
Nói xong, Vương Nhất Thủy liền quỳ xuống.
Tần Lâm nói: “Thôi, ông đứng dậy đi”.
Lời này Vương Nhất Thủy nói vô cùng chân thành, dù sao cũng không phải loại bất nhân bất nghĩa, Tần Lâm cũng có thể ra tay giúp đỡ.
Vương Nhất Thủy vội vã cảm ơn lia lịa, dáng vẻ ngông nghênh của một doanh nhân lớn cũng không còn, ông ta lễ phép ngồi trước mặt Tần Lâm, duỗi tay chuẩn bị để anh bắt mạch.
Đều là bệnh nhỏ, cách chữa cũng không khác lúc nãy mấy, Tần Lâm bắt mạch xong liền nói với Lý Hạo Nguyên.
“Mấy người đi đi, Thiêu Sơn Hỏa, Thấu Thiên Lương, có nhìn thêm mười lần nữa mấy người cũng không học được đâu”.
Bản mặt già của mấy vị bác sĩ đều đỏ lên, mọi người đứng ỳ đấy không chịu đi là vì muốn nhìn cách Tần Lâm sử dụng phương pháp châm cứu, nhưng lời anh nói đều là sự thật, loại phương pháp châm cứu cao siêu thế này, muốn học và sử dụng được, ngoài việc phải nắm được kỹ thuật, còn cần luyện tập trong thời gian dài.
Bọn họ muốn học thì khó như lên trời.
Mấy vị thần y không nỡ rời đi, Tần Lâm bắt đầu chữa bệnh cho Vương Nhất Thủy.
Chứng bệnh tương tự, phương pháp chữa cũng tương tự, mặc dù cũng có sự chuẩn bị về mặt tâm lý, nhưng khi hoàn tất việc chữa bệnh, Vương Nhất Thủy lại hạnh phúc muốn chết!
“Tần thần y, cậu đúng là thần! Căn bệnh dai dẳng suốt hai mươi năm của tôi đã được cậu chữa khỏi rồi!”
“Thần y ra giá đi, bao nhiêu tiền tôi cũng đưa!”
Vương Nhất Thủy vô cùng giàu có, Tần Lâm chữa khỏi bệnh cho ông ta, bao nhiêu tiền ông ta cũng không tiếc.
Tần Lâm nói: “Đưa năm mươi tệ là được”.
Lúc trước người đàn ông lang thang cũng đưa năm mươi tệ, cùng một loại bệnh, Tần Lâm đương nhiên đối xử như nhau, dù sao anh chữa bệnh cũng không vì kiếm tiền.
Vương Nhất Thủy lập tức sững sờ, sau đó, thở dài một hơi nói.
“Thần y đúng là đại tài, hoàn toàn khác mấy kẻ phàm phu tục tử”.
“Thế này đi, mấy hôm nữa, tôi sẽ dùng danh nghĩa của Tần thần y thành lập một quỹ từ thiện, đầu tư một trăm triệu để làm từ thiện, xây trường học”.
Tần Lâm gật đầu: “Được”.
Dù sao Vương Nhất Thủy cũng thích làm từ thiện, Tần Lâm đương nhiên không phản đối.
Vương Nhất Thủy lấy danh thiếp ra đưa cho Tần Lâm rồi nói.
“Vương mỗ là ông chủ của công ty giải trí Tinh Vân, kinh doanh ngành giải trí, Tần thần y vẫn là người ngoài ngành, chắc không biết tôi”.
“Có điều con trai tôi chắc cậu biết, Vương Tử, là ca sĩ”.
Diệp Vãn Nhi đứng bên cạnh sững sờ: “Vương Tử? Là Vương Tử biểu diễn trong chương trình "Gặp nhau cuối năm" năm ngoái sao?”
Vương Nhất Thủy cười rồi gật đầu: “Đúng vậy, con trai tôi thích xuất hiện trước công chúng, nên cũng có chút tiếng tăm, khiến mọi người cười chê rồi”.