Y võ song toàn – Tần Lâm (full) – Cao thủ Y võ

 
             Tần Lâm cười nói.  

             "Bốn môn phái võ thuật cổ truyền, có vẻ như cuộc so tài lần này chính là lúc để Côn Luân chúng ta bộc lộ tài năng rồi".  

             Lăng Dật Nhiên bĩu môi, liếc nhìn Tần Lâm.  

             "Nào có đơn giản như vậy! Dù là môn phái nào cũng đều không đơn giản, rất khó đối phó!"  

             Lâm Trung Nghĩa thở dài nói.  

             "Vòng nguyệt quế của năm ngoái bị Thiếu Lâm cướp, chúng ta phải đứng ở vị trí thứ hai, đệ đừng nên coi thường mấy môn phái này, người mạnh còn có người mạnh hơn nữa, dẫu sao thiên tài ở Côn Luân cũng có hạn, Thiếu Lâm nhiều người hơn, có đến mấy ngàn đệ tử, thiên phú siêu việt, chỉ có chúng ta vẫn còn ở trên núi cao, còn bọn họ đã sớm hòa làm một với thế giới bên ngoài".  

             "Nhưng dẫu sao hiện nay đệ đang là ngôi sao sáng trong môn phái của chúng ta, chắc sẽ có một chỗ cho đệ, chắc đệ sẽ không từ chối tham gia đâu nhỉ".  

             Tần Lâm sờ mũi một cái, có vẻ như mình được ưa chuộng phết nhỉ.  

             Có điều cơ hội lần này không tầm thường, nếu như có thể giao chiến với bốn môn phái võ thuật cổ truyền lớn thì thực lực của anh chắc chắn sẽ có bước nhảy vọt.  

             Không thể bỏ qua cơ hội tốt thế này được.  

             Tần Lâm nhìn Lâm Trung Nghĩa hỏi.  

             "Danh sách này do ai quyết định vậy?"  

             "Đương nhiên là do chưởng môn quyết định rồi, khoảng bảy ngày tới chưởng môn sẽ xuất quan, đến lúc đấy ông ấy sẽ tuyên bố ai là đệ tử được tham gia thi đấu, nếu ai không phục có thể tham gia khiêu chiến, đặc điểm lớn nhất của Côn Luân chính là công bằng, công chính, công khai, cho dù là chưởng môn cũng không phải ngoại lệ".  

             "Theo huynh thấy, phần thắng dễ nằm trong tay đệ, đến lúc đó mười đại đệ tử tham gia lựa chọn, Tần sư đệ chắc sẽ được chọn thôi".  

             "Nói trước bước không qua, ai dám khẳng định được kết quả cuối cùng, nếu như không phải đệ thì cứ chiến là được".  

             Lâm Trung Nghĩa nhìn Tần Lâm, không khỏi mỉm cười.  

             Sau khi Lâm Trung Nghĩa rời đi, Lăng Dật Nhiên bỗng cảm thấy vui vẻ, rõ ràng cô đã bật chế độ cố gắng để chuẩn bị cho trận so tài sắp tới.  

             Bảy ngày lặng lẽ trôi qua, hôm nay, mười đại đệ tử của Côn Luân đều tham dự cuộc họp trên đại điện của Côn Luân.  

             Dương Chí, Diệp Toàn Cơ, Tằng Quảng dẫn đầu, những đệ tử chưởng môn khác xếp sau, yên lặng cúi đầu, mặt đầy vẻ nhún nhường.  

             Lần đầu tiên Tần Lâm tham gia hội nghị đông người như vậy, hôm nay là ngày chưởng môn xuất quan, toàn bộ Côn Luân, một trăm bảy mươi sáu người đều đến đông đủ, đây là lần đầu Tần Lâm thấy được cảnh tượng hùng vĩ thế này.  

             Tần Lâm đứng bên cạnh Lâm Trung Nghĩa, chỉ thấy sư phụ và Diệp Toàn Cơ cùng tam sư bá Tằng Quảng ưỡn ngực chờ đợi sư tôn xuất quan.  

             Một lát sau, một ông già râu tóc bạc phơ chậm rãi bước ra từ sau đại điện.  

             Đây là lần đầu tiên Tần Lâm gặp sư tổ của mình, cũng chính là sư phụ của bố.  

             Sư tổ mặt mày hồng hào, râu tóc bạc phơ nhưng vô cùng to lớn, hơn nữa bước đi như bay, nhẹ nhàng vô cùng, mỗi cái nhấc tay nhấc chân dường như đều đang hóa thành một thể với đất trời.  

             Mạnh!  

             Quá mạnh!  

             Loại sức mạnh này khiến Tần Lâm không thể nào tưởng tượng được, vì mỗi chuyển động của ông dường như có thể giao tiếp với linh khí của đất trời vậy.  

             Ánh mắt của sư tổ sắc bén như chim ưng, xuyên thấu không trung, không ai có thể lẩn trốn nổi.  

             Một khắc kia, ánh mắt của sư tổ bất chợt rơi vào người Tần lâm, cả người anh run lên, anh nhìn sư tổ, có thể thấy được sự phức tạp trong ánh mắt ông, thậm chí là cảm giác xâm lược quá mạnh mẽ khiến người ta nghẹt thở.  

             Sư tổ tuy mạnh mẽ nhưng Tần Lâm vẫn nhìn thẳng, khẽ mỉm cười.  

             Mà sư tổ cũng nhìn anh cười một tiếng, cảm giác bao phủ lên anh trước đó cũng nháy mắt tan biến.  

             Khí phách của chưởng môn của Côn Luân đúng là không tầm thường.  

             "Chỉ mới một cái chớp mắt mà một năm đã trôi qua, bộ xương già này vẫn còn có thể sống thêm mấy năm, ngay cả mấy cậu học trò của ta cũng già cả rồi, ha ha ha".  

             Chưởng môn cười lớn, khiến cho người khác cảm thấy ông là người rất dễ gần.  

             "Lão Đại, khoảng thời gian này, trong Côn Luân có xảy ra chuyện gì lớn không?"  

             Sư tổ nhìn Dương Chí hỏi.  

             "Bẩm sư phụ, con của ngũ sư đệ - Tần Lâm đã đến Côn Luân xin học nghê, đệ tử bất tài, đã cho cậu ấy nhập môn, mong sư phụ không trách".  

             Sư tổ gật đầu, dường như chẳng có gì kinh ngạc, dù sao lúc này ông cũng đã nhìn thấy rồi.  

             Diệp Toàn Cơ hỏi nhỏ.  

             "Sư phụ, lần này bốn môn phái võ thuật cổ truyền thi đấu, chúng ta cũng nên thảo luận xem trong đời đệ tử thứ ba, ai mới là người phù hợp xuất chiến!"  

             "Vậy các con có đề cử ai không?"  

             "Hay là để đại sư huynh nói đi, sư phụ, ba chúng con cũng đã bàn xong và giao tên cho đại sư huynh rồi".  

             "Ừm, nói đi Lão Đại".  

             Dương Chí nói.  

             "Bọn con đã chọn ra được bốn người, là đại đệ tử của con Hiên Viên "ngông cuồng", nhị đệ tử Vương Định Sơn và đệ tử của nhị sư đệ Âu Dương Chấn Vân, đệ tử của tam sư đệ Tùy Ba. Bốn người này đều rất có tiếng, nhất là Tùy Ba và Hiên Viên "ngông cuồng", đêu từng tham gia cuộc so tài của mười năm trước, kinh nghiệm khá phong phú.  

             "Nói như vậy thì bốn người này hãy chăm chỉ luyện tập chuẩn bị cho trận đấu, nếu như lần này lấy được vòng nguyệt quế thì sau khi trở về ta nhất định sẽ có thưởng".  

             Tằng Quảng trầm giọng nói.  

             "Trong số đệ tử, có ai không phục không? Nếu có thể chiến thắng bất kỳ ai trong mấy người này thì có thể thay thế họ tham gia thi đấu".  

             Lúc này khiến mọi người không ngờ nhất là Lăng Dật Nhiên lại lên tiếng.  

             "Không được, sư phụ, con cũng muốn tham gia".  

 

 

             

Advertisement
';
Advertisement