Tần Lâm cười khẩy.
“Kính rượu là xong sao? Ông Chúc, ông còn nhớ những lời trước đây tôi nói chứ, đợi đến lúc ông cầu xin Linh Linh, tôi phải bắt ông phải quỳ ba ngày”.
Mặt Chúc Minh biến sắc, u ám nói.
“Thằng nhóc này cậu đừng có mà quá đáng quá, đây là chuyện của nhà họ Chúc chúng tôi, ai cho cậu xen vào chứ?”
Vương Vân cũng hừ lạnh lùng một tiếng: “Đúng vậy, một người ngoài như cậu có thể lo được chuyện nhà chúng tôi sao? Cậu tưởng mình là ai chứ?”
Chúc Linh Linh không chịu nổi bèn nói.
“Sao mẹ có thể nói như thế chứ, nếu không phải anh Tiểu Lâm giúp đỡ, bác cả sẽ cúi đầu sao?”
Vương Vân hừ một tiếng: “Chẳng qua chỉ là đóng góp một phương thuốc, ai biết được cậu ta lấy từ đâu chứ, ăn may thôi mà, cùng lắm thì đưa tiền, sao nào, còn muốn cổ phần của công ty chúng tôi sao?”
Chúc Minh nói: “Em dâu nói không sai, tên họ Tần này ghen tỵ nhà chúng ta sống tốt, không muốn cả nhà ta hòa thuận”.
Tần Lâm cười khẩy.
“Hòa thuận”.
“Ban đầu lúc ông đuổi Linh Linh và chú Chúc ra khỏi nhà, sao không nói đến hòa thuận?”
“Lúc ông tự đi xin bằng sáng chế, khiến tất cả người trong ngành đều cô lập Y dược Văn Hòa, sao không nói đến hòa thuận?”
“Lúc ông làm chó cho người khác, cầu xin người ta gây thiệt hại cho người đại diện của Đường thần số 2, sao không nói đến hòa thuận?”
“Bây giờ ông bất lực, không còn cách gì nữa nên mới nói đến chuyện hòa hợp, sao ông lại mặt dày như vậy chứ?”
Chúc Minh bị Tần Lâm kể tội đến mức tái mét mặt.
“Láo toét! Đây là chuyện nhà chúng tôi liên quan gì đến cậu chứ? Cậu cút ra ngoài!”
Chúc Tam Đao cũng hừ lạnh lùng một tiếng.
“Câm mồm!”
“Cái gì mà nhà tôi nhà cậu, Tiểu Lâm vốn dĩ cũng được coi là một nửa nhà họ Chúc, để tôi xem ai dám đuổi thằng bé ra ngoài!”
Chúc lão gia vừa nói xong, lập tức tất cả mọi người đều không dám hé răng.
Chúc Linh Linh nói.
“Ông nội, lúc ông nằm viện, chắc ông cũng rõ bác cả đối xử với cháu thế nào, bây giờ nói dăm ba câu là muốn cháu về, cháu không làm được”.
Dù sao đã nói trắng ra rồi, Chúc Lâm Lâm cũng không thể nuốt trôi cục tức này được.
Sắc mặt của Chúc Tam Đao trở nên u ám, lạnh lùng nhìn Chúc Minh rồi hừ một tiếng.
“Thằng cả! Con đã phạm sai lầm, còn gì để nói nữa!”
Chúc Minh cúi đầu, sắc mặt vô cùng khó coi, ông ta nợ năm trăm triệu, nếu như Chúc Linh Linh không chịu giúp đỡ, ông ta sẽ phải ngồi tù.
“Bố, là con sai, con không nên đối xử như thế với nhà lão nhị”.
Tần Lâm hừ lạnh lùng một tiếng: “Không cần phải xin lỗi, tôi nói rồi, bắt ông phải quỳ ba ngày, không được thiếu một ngày nào”.
“Cậu......”
Thái độ của Tần Lâm vô cùng kiên quyết, Chúc Tam Đao cũng do dự một lát, nhìn Chúc Linh Linh rồi hỏi.
“Chúc Linh Linh, cháu cũng có ý này sao?”
Chúc Linh Linh nói: “Ý của anh Tiểu Lâm chính là ý của cháu”.
Chúc Tam Đao lộ vẻ mặt khó coi, dù sao cũng là gia chủ, ông cụ vẫn mong sao cả nhà hòa hợp vui vẻ.
“Thế này đi, thằng cả thực sự đã làm sai, bảo nó quỳ cũng là điều nên làm, có điều dù sao cũng là bác cả của Linh Linh, để nó quỳ trước mặt cháu thì không được thích hợp cho lắm”.
Chúc Linh Linh nói: “Không cần quỳ với cháu, cháu cũng không thèm, bảo bác ấy quỳ ba ngày trước bài vị tổ tông đi."
Mặt Chúc Minh tối sầm lại, mặc dù rất ấm ức nhưng chỉ có thể gật đầu đồng ý, còn hơn là quỳ ba ngày trước nhà Chúc Linh Linh.
“Được, các người yên tâm, lát nữa tôi sẽ đi quỳ”.
“Bố, quãng thời gian này bố bị bệnh nên không biết, bây giờ Linh Linh phất lên rồi, nghe nói có quan hệ thân thiết với chủ tịch tập đoàn Hiên Viên.