Ninh Cường lắc đầu, quay sang nhìn Tống Song Nhi rồi nói: “Thứ lỗi, chưa ai ngồi xe mới của tớ, tớ muốn dành vị trí ghế lái phụ cho Song Nhi”.
“Woa……lãng mạn quá”.
Lời nói của Ninh Cường thực sự đã khiến Tống Song Nhi rung động, ánh mắt của cô ta có chút lung lay.
Ninh Cường đối xử khá tốt với cô ta, vốn dĩ luôn cảm thấy về mặt vật chất anh ta hơi kém một chút, có điều bây giờ anh ta đã lái xe BMW, điều này đã thỏa mãn yêu cầu của cô ta rồi.
Tống Song Nhi động lòng, cúi đầu xuống, đôi má ửng đỏ.
Ninh Cường nhìn thấy cảnh này, anh ta nghĩ rằng chắc kế hoạch của mình đã thành công.
Đương nhiên xe BMW là thật, chẳng qua là hôm nay bố Ninh Cường mới mua, vừa hay đúng lúc đi họp lớp nên anh ta lái để khoe khoang.
Được bạn bè nịnh bợ, Ninh Cường thấy rất sung sướng.
Anh ta nhìn Tần Lâm rồi cười mỉa mai.
“Người anh em à, tôi đã thải con xe Volkswage Passat rồi, anh có muốn mua lại không, là anh họ của Nguyệt Dao nên tôi có thể lấy rẻ cho anh”.
Ninh Cường muốn Tần Lâm cảm nhận được khoảng cách giàu nghèo, anh ta lái xe mới, xe cũ rách nát thải cho Tần Lâm, anh ta sợ rằng anh còn phải cân nhắc xem có mua nổi hay không.
Đây chính là khoảng cách giàu nghèo.
Sự khác biệt giữa hai người lớn như thế, sao có thể cùng nhau tranh giành một cô gái chứ?
Hừ, cái loại nghèo kiết xác này còn dám để ý đến Tống Song Nhi sao? Anh xứng chắc!
Ninh Cường vừa dứt lời, Tống Song Nhi cười.
“Anh Ninh đừng đùa nữa, mặc dù con xe Volkswage Passat của anh chẳng phải xe sang gì, nhưng cũng là con xe mà gia đình khá giả mới có thể mua được, một kẻ nghèo nàn như anh ta sao có thể mua được xe của anh chứ?”
Hai người họ nói như thế, những người bạn học khác cũng hùa theo.
“Đúng vậy, Volkswage Passat cũ ít nhất cũng phải tầm hai trăm nghìn tệ, cho dù là thanh toán cũng phải trả trước một trăm nghìn tệ, một sinh viên tốt nghiệp bình thường một tháng chỉ kiếm được hai, ba nghìn tệ, cậu bảo anh ta lấy đâu ra một trăm nghìn tệ chứ”.
Ninh Cường giả vờ ngộ ra.
“Ra thế, là do tớ suy nghĩ không thấu đáo, tớ cũng không ngờ rằng cuộc sống của tầng lớp dân thường lại bần cùng như vậy”.
Nói xong, Ninh Cường vẫn nhìn Tần Lâm với vẻ mặt day dứt : “Xin lỗi nha người anh em, tôi không biết anh không mua nổi, đừng để ý, được rồi, chúng ta cũng không nói nữa để tránh người ta khó xử, đổi chủ đề khác đi”.
Cái dáng vẻ giả tạo của Ninh Cường rõ ràng là muốn so bì với Tần Lâm nên mới hạ thấp anh để đề cao bản thân mình, nhưng lại ra vẻ quan tâm.
Lâm Nguyệt Dao cau mày, biết thế hôm nay không nên dẫn Tần Lâm đến, thực sự là tự chuốc lấy nhục nhã.
Ninh Cường vui vẻ nói.
“Hôm nay tớ mời, mọi người cứ ăn thỏa thích, còn anh Tần Lâm, chắc anh không thường xuyên đến nhà hàng cao cấp kiểu này, anh ăn nhiều vào nhé”.
Tống Song Nhi nhíu mày: “Ăn nhiều cái gì chứ, đồ ăn ở đây rất đắt tiền, cái bụng đói của anh ta có thể tiêu hóa được sao?”
Tống Song Nhi thực sự không ưa tên Tần Lâm này, so với Ninh thiếu gia đúng là khác nhau một trời một vực, loại cóc ghẻ như anh mà cũng đòi ăn thịt thiên nga, còn muốn theo đuổi cô? Nằm mơ đi!
Ninh Cường cười cười.
“Ăn chút thì có sao đâu, lẽ nào có thể ăn hết tiền của tớ sao?”
Câu nói của Ninh Cường khiến tất cả mọi người bật cười.
“Ninh thiếu gia đúng là biết đùa, nhà hàng có thể tiêu hết tiền của cậu e rằng vẫn chưa mở đâu nhỉ?”
“Đúng vậy, một bữa cơm có thể khiến Ninh thiếu gia hết tiền sao?”
“Được rồi, anh họ Nguyệt Dao, anh đừng ngại, ăn đi, nếu vẫn không đủ, ăn xong gói mang về một ít”.