Y võ song toàn – Tần Lâm (full) – Cao thủ Y võ

Mấy người bạn học đều cười ha ha, dáng vẻ chẳng để ý đến ai, tùy tiện chế giễu.  

             Trong lòng họ nghĩ, tên Tần Lâm này đúng là buồn cười thật đấy, hôm nay anh đến chẳng phải là để làm nền cho Ninh Cường sao?  

             Cái dạng này mà cũng dám mơ tưởng đến Tống Song Nhi, đúng là không biết tự lượng sức mình.  

             Có điều dù sao cũng là anh họ của Lâm Nguyệt Dao, mọi người cũng không làm quá, nịnh bợ Ninh thiếu gia một chút rồi thôi.  

             Tống Song Nhi ăn vài miếng rồi đột nhiên nói.  

             “Anh cũng không cần phải quá tự ti, với điều kiện của anh mặc dù không thể tìm được người bạn gái như tôi, nhưng tìm một người con gái bình thường thì không thành vấn đề, đương nhiên rồi, trước hết anh phải có công việc ổn định đã”.  

             Nói xong, Tống Song Nhi hỏi: “Đúng rồi Nguyệt Dao, anh họ cậu tốt nghiệp trường đại học nào vậy?”  

             Sắc mặt Lâm Nguyệt Dao có chút ngượng ngùng: “Anh ấy không học đại học”.  

             “Hả? Không học đại học á?”, đám người Tống Song Nhi lộ biểu cảm khoa trương, như thể nghe thấy chuyện gì ghê gớm lắm vậy.  

             “Không phải cậu bảo anh ta làm nghề y sao, không học đại học cũng làm được sao?”  

             Lâm Nguyệt Dao không nói Tần Lâm mở y quán, dù sao thì ngay cả bằng đại học cũng không có, nếu nói anh mở y quán, chẳng phải càng khiến người ta nghi ngờ sao?  

             Đối mặt với sự chất vấn của mọi người, Lâm Nguyệt Dao cũng chỉ cười trừ: “Haha, anh ấy theo tớ học”.  

             Chỉ có thể giải thích như thế, nói theo cô học, ít nhiều cũng sẽ có độ tin cậy, nếu nói anh học mấy ông lang băm ở bên ngoài, vậy chẳng phải sẽ càng nực cười sao?  

             “Ồ, thì ra là theo cậu học nghề, vậy cũng không tồi đấy, dù sao cậu cũng học đại học ngành y”.  

             Nói xong, mọi người không tiếp tục nói về chủ đề này nữa.  

             Tần Lâm lạnh lùng nhìn đám người này diễn trò.  

             Đám bạn học của Lâm Nguyệt Dao hay thật đấy, đúng là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, Lâm Nguyệt Dao thì tự cao tự đại, không ngờ bạn học của cô còn khoa trương hơn, ai nấy đều rất hống hách, không coi ai ra gì.  

             Vốn dĩ Tần Lâm định nói với Lâm Nguyệt Dao một tiếng rồi lặng lẽ rời đi.  

             Nhưng đột nhiên anh nhận được cuộc gọi của Tô Văn Kỳ.  

             “Alo? Bác sĩ, anh đang ở đâu đấy?”  

             Tần Lâm nói vị trí nhà hàng mà mình đang ăn.  

             Tô Văn Kỳ mừng rỡ: “Ui gần, tôi đi ăn ké anh có được không?”  

             “Ờ……vậy cô đến đi”.  

             Tần Lâm có chút khó hiểu, chẳng phải Tô Văn Kỳ sợ gặp người khác sao?  

             Sau khi tắt điện thoại, đám người Tống Song Nhi tò mò nhìn Tần Lâm.  

             “Ai đến vậy?”  

             Tần Lâm nói: “Tôi có một người bạn cũng muốn đến, có điều các người yên tâm, tôi và cô ấy sẽ ở phòng riêng”.  

             Tần Lâm nói xong, Ninh Cường đứng phắt dậy nói.  

             “Không cần đâu, chẳng qua là thêm một người thôi mà, cũng chỉ nhiều hơn một đôi đũa, tôi mời được, cùng nhau đến đi!”  

             Lâm Nguyệt Dao cau mày: “Chuyện gì vậy, anh còn gọi người khác tới sao?”  

             Vốn dĩ dẫn anh theo đã đủ mất mặt rồi, tên này cũng hay thật đấy, còn dám gọi bạn đến để cùng nhau ăn chùa?”  

             Tống Song Nhi cười khẩy một tiếng, khẽ nói.  

             “Nhìn thấy đồ ăn ngon, không quên bạn bè, còn gọi đến nữa, anh yên tâm, hôm nay Ninh thiếu gia mời, đảm bảo sẽ khiến các người ăn phê luôn, ăn không đủ thì gói mang về”.  

             Một bàn thức ăn được bê lên, Tần Lâm gọi bạn đến, mọi người đều cho rằng anh gọi bạn đến để cùng nhau ăn chùa.  

             Suy nghĩ điển hình của người nghèo.  

             Tên anh họ của Lâm Nguyệt Dao hay thật đấy, thê thảm đến mức này đúng là lần đầu tiên thấy.  

             Một mình ăn chùa chưa đủ, lại còn gọi người đến nữa.

Advertisement
';
Advertisement