Một lúc sau hai cái chân giò muối đã được bưng lên, Tần Lâm chẳng ăn mấy, chỉ có Tô Văn Kỳ vừa ăn vừa khen ngon.
Những người khác đều há hốc mồm, họ đã từng nhìn thấy người ăn khỏe, nhưng mỹ nữ ăn khỏe thì thực sự rất hiếm gặp.
Dáng người Tô Văn Kỳ mảnh khảnh, chắc chỉ tầm 45 cân.
Cái chân giò ăn một phát hết sạch, thực sự khiến mọi người vô cùng ngạc nhiên.
Tần Lâm cảm thấy hơi khoa trương, xem ra thực sự không phải Tô Văn Kỳ nói phét, sinh ra để ăn là có thật, lượng thức ăn thực sự nhiều hơn người bình thường rất nhiều.
Hơn nữa Tô Văn Kỳ xinh đẹp đến mức nhìn thôi đã thấy no rồi, lúc ăn cơm lại càng đặc biệt hơn.
Ninh Cường đột nhiên cười mỉa mai: “Tôi nói này người anh em Tần, có phải anh thường xuyên không mời bạn gái đi ăn cơm đúng không, sao......sao lại giống như quỷ chết đói đầu thai vậy?”
Tống Song Nhi cười khẩy: “E rằng chắc đi ăn cũng chỉ ăn ở mấy quán vỉa hè thôi, bình thường rất ít khi ăn mấy đồ kiểu này, Tần Lâm anh cũng ki bo thật đấy”.
Mọi người đều bĩu môi, tên này đúng là may mắn, có một người bạn gái xinh đẹp mà lại để cô ấy đói thành ra thế này, ngày thường đến thịt cũng không được ăn, chịu rồi đấy.
Trên thực tế, đúng là Tô Văn Kỳ thấy hơi đói.
Để duy trì vóc dáng, ngày thường quản lý nhân viên đều canh trừng cô, uống trà sữa cũng không cho, vì thế mỗi lần chạy ra ngoài, Tô Văn Kỳ đều ăn uống thỏa thích, không hề giữ kẽ.
Nhưng không ngờ rằng, cái tướng ăn của cô lại khiến Tần Lâm bị hiểu lầm, như thể anh ngược đãi cô ấy vậy.
Lúc này trong lòng Ninh Cường lại nảy sinh cảm giác hơn người.
“Haha, cô A Tô không cần vội, hôm nay tôi mời, cô ăn được bao nhiêu thì cứ ăn, ăn thoải mái đi, ngày thường bạn trai cô tiếc tiền không mua cho cô, hôm nay cô có thể ăn nhiều một chút”.
Tống Song Nhi cũng ra vẻ kiêu ngạo nói.
“Không sai, con gái phải tìm một người đàn ông có thể dựa dẫm mới được, nếu như ngay vấn đề cơ bản như ăn no cũng không giải quyết được thì còn bàn đến chuyện cuộc sống gì nữa chứ?”
Mấy người càng nói càng hăng, Tần Lâm không thèm để ý đến họ, chỉ nhìn Tô Văn Kỳ ăn, chẳng nói gì cả.
Còn Tô Văn Kỳ thì mắt điếc tai ngơ, chỉ tập trung ăn uống.
Bộ dạng của hai người họ khiến Lâm Nguyệt Dao không còn mặt mũi gì nữa, cô càng cảm thấy hối hận vì hôm nay đã dẫn Tần Lâm đến.
Sau khi ăn xong, Ninh Cường nói.
“Hiếm khi mọi người mới có dịp tụ tập, đừng giải tán nhanh thế, chúng ta đi hát Karaoke đi? Tớ mời”.
“Được, Ninh thiếu gia mời, chúng ta chắc chắn phải nể mặt rồi!”
Mọi người đều đồng loạt đồng ý, nóng lòng muốn được đi.
Ninh Cường nhìn Tần Lâm rồi nói: “Người anh em Tần, hai người đi cùng đi, với mức sống của các người, chắc ít khi đi vui chơi ở mấy nơi kiểu đó, hôm nay là cơ hội hiếm có đấy”.
Tống Song Nhi cười khẩy: “Không sai, mặc dù chúng tôi thường xuyên đi hát Karaoke là chuyện hết sức bình thường, nhưng đối với các người lại là cuộc sống xa xỉ, trải nghiệm một lần cũng không hại gì, dù sao cũng không cần phải bỏ tiền”.
Tần Lâm lắc đầu: “Chúng tôi không đi”.
Có điều Tô Văn Kỳ lại nói: “Đi! Sao lại không đi chứ! Tôi thích hát nhất!
Tần Lâm lập tức không biết nói gì nữa.
Biểu cảm của đám người Ninh Cường, Tống Song Nhi càng chế giễu hơn.
“Thất vọng về anh thật đấy người anh em Tần, bạn gái thích hát như thế mà anh cũng không dẫn cô ấy đi một lần, anh xem dáng vẻ thích thú của cô ấy kìa”.
“Vì thế mới nói đàn ông phải nỗ lực mới được, nếu tôi nghèo như anh, tôi chắc chắn sẽ miệt mài cố gắng, hoặc là đọc sách, hoặc là vùi đầu vào công việc, cố gắng tiến lên, tuyệt đối sẽ không đắm chìm vào trụy lạc, còn có thời gian để đi ăn chầu ăn chực”.