Tống Song Nhi cười nói.
“Anh Ninh nói đúng lắm, người nghèo đâu có tự nhiên mà nghèo, kẻ đáng thương ắt cũng có chỗ đáng hận, có người sinh ra đã là ‘rồng’, cho dù hiện tại anh Ninh chưa có gì trong tay, nhưng tương lai nhất định sẽ tự dựa vào nỗ lực của bản thân để thăng quan tiến chức”.
“Không giống như một số người, không có gia thế lại không biết nỗ lực, suốt ngày chỉ biết ăn với uống, cho đến già thì cũng chỉ như vậy thôi”.
Ninh Cường cười nói: “Anh Tần đừng để bụng, chúng tôi chỉ xúc động nói một câu mà thôi, anh cũng không cần nghĩ nên chơi với chúng tôi hay không đâu, đi thôi”.
Nói xong, Ninh Cường cùng những người khác mặc đồ lên rồi đi ra ngoài.
Tần Lâm có chút không nói nên lời, anh nhìn Tô Văn Kỳ rồi nói.
“Chúng ta cũng đi cùng à?”
Tô Văn Kỳ thè lưỡi với vẻ hoạt bát.
“Đi thôi, đương nhiên phải đi rồi, có người mời mà!”
Tần Lâm cũng vô cùng bất lực với người phụ nữ này, nếu cô đã muốn thì đành phải đi thôi.
Vừa ra khỏi cửa, đột nhiên nghe thấy một tiếng ‘xoẹt’.
“Toi rồi!”
Không biết là ai kêu lên, nhưng sau khi ra đến cửa, tất cả mọi người đều yên lặng nhìn chằm chằm hai chiếc xe trước mặt.
Một chiếc BMW 5 Series mới tinh, là xe của Ninh Cường.
Và một chiếc Aston Martin, mẫu xe ý tưởng của Tần Lâm.
Lúc nãy Ninh Cường vừa lên xe, Tống Song Nhi liền ngồi ở ghế lái phụ, anh ta có chút kích động nên muốn thể hiện kỹ năng của mình, kết quả lại làm không tốt, còn sượt cả vào chiếc xe của Tần Lâm.
Hai người mở cửa bước xuống xe, sắc mặt Ninh Cường tái mét.
Giá của chiếc xe này nhìn sơ qua cũng phải tính bằng chục triệu.
Tống Song Nhi cũng vô cùng hoảng sợ, mở cửa rồi quan sát tỉ mỉ chiếc xe, đột nhiên sắc mặt càng trở nên khó coi.
“Aston Martin! Xe ý tưởng năm nay! Toi rồi, chúng ta gây ra họa rồi!”
Người khác không biết nhưng Tống Song Nhi là một người đam mê xe hơi, giá của chiếc này phải hơn ba mươi triệu tệ! Siêu xe đó!
Bọn họ sượt một mảng sơn ở phần đầu xe, và ít nhất cũng phải mất một triệu tám cho mảng sơn đó.
Sắc mặt Tống Song Nhi tái nhợt, nói.
“Anh Ninh, xe anh có bảo hiểm không?”
Nếu có bảo hiểm, thì công ty bảo hiểm có thể chi trả toàn bộ.
Sắc mặt Ninh Cường vô cùng khó coi, anh ta lắc đầu: “Xe của tớ hôm nay mới có giấy phép, ngày mai bảo hiểm mới có hiệu lực...”
Có hiệu lực vào ngày mai, vậy tai nạn ngày hôm nay công ty bảo hiểm sẽ không thanh toán, có nghĩa là bọn họ phải bỏ tiền túi ra bồi thường một triệu tệ!
Mảnh sơn này đủ để mua hai chiếc BMW 5 Series!
Bọn họ không thể nào bỏ số tiền đó ra được.
“Hay là... chúng ta chạy đi?” Có người lên tiếng.
Tống Song Nhi lắc đầu với vẻ mặt khổ tâm, sau đó chỉ vào camera ở trên rồi nói.
“Chạy được sao? Có camera làm bằng chứng, nếu bỏ chạy thì mọi việc sẽ càng nghiêm trọng hơn, người có thể mua được chiếc xe này là loại người mà chúng ta căn bản không thể nào dây vào được”.
“Vậy phải làm sao đây!”
Tần Lâm bước ra, nhìn thấy cảnh này, anh không khỏi nhíu mày, mặc dù cảm thấy có hơi tiếc chiếc xe nhưng khi nhìn thấy bộ dạng của hai người, anh cũng không muốn làm khó bọn họ.
“Bỏ đi, các người cứ việc đi, không cần phải đền”.
Tống Song Nhi vốn rất ấm ức, nhưng khi nghe Tần Lâm nói vậy, cô ta liền nổi điên lên.
“Không cần đền? Anh nghĩ chúng tôi là ai chứ, anh cho rằng chúng tôi đều là kẻ thảm bại như anh à, sượt qua xe người ta rồi đòi bỏ chạy? Anh muốn đi thì đi đi!”