Điều hiếm thấy ở những người giàu giả nghèo ngày nay là họ đương nhiên không thể hiểu được kiểu thú vui tinh quái này của người giàu.
Do đó, các quản lý cấp cao của khách sạn cũng sẽ không đánh giá người khác qua vẻ bề ngoài, đó là sự chuyên nghiệp thật sự, được rèn luyện hàng ngày.
Nhưng chiếc xe ở cửa lại trông rất quen.
Giám đốc Mã hỏi: “Cậu có chắc là chiếc xe đó không, là người trẻ tuổi đó lái à?”
“Đúng vậy, vị đại gia đó họ Tần”.
Giám đốc Mã lại hỏi: “Anh ta ăn mặc thế nào?”
Người gác cửa ngây ra một lúc: “Ăn mặc bình thường, vô cùng giản dị”.
Giám đốc Mã cúi đầu suy nghĩ một lúc, sau đó chợt cau mày.
“Có vấn đề, chắc chắn có vấn đề”.
“Chiếc xe này là do sếp Khang đặt ở nước ngoài, hiện tại trong nước chỉ có một chiếc, cậu nói xem, tại sao chiếc xe này lại ở đây chứ?”
Người gác cửa cũng sững ra một lúc.
“Giám đốc Mã, ý của anh là...”
“Hừm, dám trộm xe của sếp Khang, tên này chết chắc rồi!”
Chiếc xe này hiếm đến mức giám đốc Mã chỉ cần nhìn thoáng qua cũng biết đó là xe của sếp Khang.
Xe của sếp Khang lại được lái bởi một thanh niên ăn mặc bình thường, đây rõ ràng là trò mèo mà.
Tên này lại dám ăn trộm xe!
Trộm xe thì không nói làm gì, lại còn dám đến đây, không biết là cả bộ phận F&B của tập đoàn Mạnh Thị này đều do chủ quản Khang quản lý sao?
Vừa hay lại bắt gặp!
Giám đốc Mã nhanh chóng lao ra ngoài, phía sau còn có thêm mấy người bảo vệ và người gác cửa.
Đi đến phía trước, giám đốc Mã liền hỏi.
“Bắt bọn họ lại!”
Mọi người đều sững sờ, không biết đã xảy ra chuyện gì?
Vì để thể hiện trước mặt Tần Lâm, Tống Song Nhi liền ngăn bọn họ lại, nói.
“Đây là bạn trai tôi, mấy người định làm gì!”
Da mặt Tống Song Nhi thật dày, lúc trước coi thường Tần Lâm như vậy, luôn nói mấy lời mỉa mai chế nhạo.
Bây giờ lại tự xem mình là bạn gái của Tần Lâm, lật mặt còn nhanh hơn lật sách.
Ninh Cường đứng cạnh sắc mặt tái nhợt, trong lòng có chút khó chịu.
Giám đốc Mã hừ lạnh một tiếng, nói.
“Tôi nghi ngờ anh ta ăn trộm xe của sếp chúng tôi!”
Tống Song Nhi ngây ra một lúc, xe ăn trộm?
Quay đầu lại nhìn thấy vẻ mặt lạ lùng của Tần Lâm, cô ta có hơi không muốn chấp nhận sự thật này.
Lẽ nào... Đây là xe ăn trộm?
Tần Lâm ăn mặc rách rưới, hôm nay lại dẫn theo người đến ăn chực, lời nói cử chỉ cũng không giống phong cách người giàu, nhưng vẫn cứ khăng khăng có một chiếc siêu xe như vậy, lẽ nào là trộm thật sao?
Giám đốc Mã cười khẩy, nói: “Chiếc này là mẫu xe ý tưởng năm nay của Aston Martin, nó đã được sếp của chúng tôi đặt ở nước ngoài ba tháng trước, phiên bản giới hạn toàn cầu, ở Hoa Hạ chỉ có một chiếc duy nhất, tuyệt đối không sai được”.
Đột nhiên ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về phía Tần Lâm, sắc mặt bọn họ đều trở nên kỳ quái, tên này vừa cho bọn họ tự vả xong mà giờ lại bị người ta vạch trần rồi sao?
Tần Lâm nói: “Sếp các người họ gì?”
Giám đốc Mã nói: “Sếp chúng tôi họ Khang, là chủ quản Khang, tôi e là với thân phận của anh thì chưa được nghe qua đâu nhỉ”.
Tần Lâm nói: “Vậy thì đúng rồi, chiếc xe này là ông ấy tặng cho tôi”.
“Hả? Anh nói phét gì đấy! Ngay cả sếp của chúng tôi họ gì anh còn không biết thì sao ông ấy tặng xe cho anh được chứ? Anh nằm mơ à!”
“Anh có biết chiếc xe này bao nhiêu tiền không? Có lẽ cả đời anh cũng chưa từng thấy nhiều tiền vậy đâu, nhìn anh ăn mặc rách rưới như này còn dám tỏ vẻ trước mặt tôi?”
“Nếu thức thời thì hãy nhận tội đi, kẻo sau này tránh gặp rắc rối khi chúng tôi gọi cảnh sát!”
Giám đốc Mã vừa dứt lời, bước chân của Tống Song Nhi cũng bắt đầu lùi về sau, vẻ mặt nịnh nọt ban nãy dần trở nên lạnh lùng.