Giám đốc Mã sợ hãi, suýt nữa thì làm rơi điện thoại xuống đất.
Đây, đây đúng thật là giọng nói của tổng giám đốc Khang?
"Sếp Khang, anh nói gì cơ, khách quý của tổng giám đốc Mạnh?"
Chủ quản Khang thực sự tức giận đến mức muốn chửi người, giọng điệu vô cùng nghiêm túc.
"Nói cho cậu biết, cậu Tần là khách quý của tổng giám đốc Mạnh! Đến cả tổng giám đốc Mạnh cũng phải khách sáo với cậu ấy, nếu như cậu đắc tội với cậu Tần, tôi đảm bảo ngày mai cậu sẽ không thấy ánh sáng mặt trời đâu!"
Sắc mặt giám đốc Mã đột nhiên trắng bệch, xong đời rồi, chọc nhầm tổ ong rồi.
Nghĩ thế nào cũng không thể hiểu nổi, một thanh niên ăn mặc bình thường lại thật sự là một nhân vật lớn!
"Chủ quản Khang, tôi sai rồi, tôi cứ tưởng cậu ấy trộm xe của anh..."
"Mẹ kiếp, cậu im mồm ngay cho tôi! Đó là xe tôi tặng cậu Tần, bây giờ cậu lập tức quỳ xuống xin lỗi cậu Tần đi, nếu cậu Tần không chịu tha thứ cho cậu thì cậu cứ ở đó chờ chết đi!"
Một câu nói của chủ quản Khang đã dọa giám đốc Mã hồn bay phách lạc.
Hai chân run bần bật, lập tức quỳ xuống đất.
"Cậu Tần! Xin lỗi cậu, là tôi có mắt như mù, tôi sai rồi, xin cậu tha thứ cho tôi!"
...
Ninh Cường và Tống Song Nhi ở đằng xa đợi, nhìn về phía trong sảnh lớn, nhưng khoảng cách rất xa, lại cách mấy lớp kính, chỉ có thể nhìn thấy mấy bóng người chứ không nhìn thấy có chuyện gì xảy ra.
Tống Song Nhi đột nhiên nói: "Nhìn xem, có người quỳ xuống rồi!"
Ninh Cường hừ lạnh một tiếng: "Xem ra tên này cũng biết điều đấy, lúc nãy còn giả vờ cứng đầu, bây giờ vào đó còn phải quỳ xuống cầu xin tha thứ".
"Đương nhiên rồi, cho dù không truy cứu việc trộm xe, vết xước kia hơn một triệu tệ anh ta cũng không đền nổi".
"Quỳ xuống cầu xin cũng chưa chắc có tác dụng, tôi thấy chắc là chú Ninh cũng nói giúp vài câu rồi?"
Nghe thấy câu này, lưng Ninh Cường cố ưỡn ra một chút, bỗng nhiên cảm thấy bản thân là thiếu gia con nhà giàu nổi bật nhất trong đám người này.
Tống Song Nhi vội vàng tiến đến kéo cánh tay Ninh Cường.
"Vẫn là anh Ninh lợi hại!"
Không bao lâu sau, Tần Lâm và Tô Văn Kỳ bước ra ngoài, Lâm Nguyệt Dao thấy vậy liền thở phào nhẹ nhõm.
Mấy người bạn học tiến đến nói.
"Tần Lâm, hai người còn không mau cảm ơn Ninh thiếu gia, nếu không phải Ninh thiếu gia giúp đỡ, cho dù anh có quỳ xuống người ta cũng không tha thứ cho anh đâu!"
"Đúng đấy, vừa rồi Ninh thiếu gia có gọi điện nhờ người giúp đấy, anh mau đến cảm ơn đi".
Lâm Nguyệt Dao cũng vội vàng tiến đến.
"Tần Lâm! Anh gặp phải họa lớn như vậy còn không mau cảm ơn Ninh Cường đi!"
Tần Lâm đáp: "Cảm ơn anh ta làm gì? Anh gặp phải họa gì?"
"Anh..." Lâm Nguyệt Dao tức muốn chết, tên này lại còn giả vờ không biết?
Tống Song Nhi đứng lên, hừ lạnh một tiếng.
"Anh còn mặt mũi để hỏi anh gặp phải họa gì sao? Anh trộm chiếc xe mấy chục triệu tệ của người ta, nếu không phải anh Ninh giúp anh xin, anh nghĩ anh quỳ xuống có tác dụng sao? Anh cũng không phải giả vờ, vừa rồi anh quỳ xuống trước mặt giám đốc Mã chúng tôi đã nhìn thấy hết rồi".
"Nghèo vẫn là nghèo, chết còn sĩ, anh làm vậy có ý nghĩa gì sao?"
Tần Lâm cười lạnh, đám người này đúng là nực cười.
Nói rồi, Tần Lâm lấy ra một chiếc điều khiển, ấn nút bấm.
Tinh tinh, chiếc Aston Martin đột nhiên sáng đèn.
"Lên xe thôi".
Nói xong, Tần Lâm và Tô Văn Kỳ lên xe.
Mọi người bỗng sững sờ.
Đây...đây là chuyện gì thế?
Anh ta không phải ăn trộm xe sao, sao còn có cả chìa khóa xe?
Cho dù lúc nãy Tần Lâm có quỳ xuống xin lỗi thì anh ta cũng không thể lái chiếc xe này nữa mà phải trả về cho chủ.
Nhưng Tần Lâm lại lên chiếc xe đó, đây...