Y võ song toàn – Tần Lâm (full) – Cao thủ Y võ

Tống Song Nhi hỏi rất khéo, không trực tiếp hỏi Tần Lâm trúng bao nhiêu tiền, mà hỏi nộp bao nhiêu thuế.   

             Trong tình huống bình thường, hỏi thẳng số tiền có chút nhạy cảm, nếu hỏi về mặt thuế thì sẽ tốt hơn một chút.  

             Tô Văn Kỳ nghe vậy liền tỏ ý cười giễu cợt, lập tức trả lời.  

             "Nộp hơn hai mươi triệu tiền thuế, tiếc đứt ruột".  

             Tống Song Nhi lập tức sáng mắt, giỏi thật, hơn hai mươi triệu tiền thuế!  

             Cũng có nghĩa là số tiền anh trúng xổ số ít nhất là năm mươi triệu!  

             Nộp thuế xong vẫn còn hơn hai mươi triệu gần ba mươi triệu.  

             Coi như mua chiếc xe mất nhiều nhất là hai mươi triệu, thì ít nhất vẫn còn mười triệu, cũng được coi là đại gia.  

             Dựa vào vẻ đẹp và sức quyến rũ của Tống Song Nhi, muốn Tần Lâm tiêu mười triệu cho cô ta chắc không thành vấn đề.  

             Mọi người nhanh chóng đến quán karaoke, sau khi xuống xe, Tống Song Nhi vô cùng niềm nở đi đến chỗ Tần Lâm, nói với vẻ mặt như hoa đào nở.  

             "Anh Tần, anh lái xe có mệt không?"  

             Tần Lâm chau mày, nhìn Tống Song Nhi có chút kỳ lạ, người phụ nữ này lúc nắng lúc mưa, đúng là khiến người ta cạn lời.  

             "Tôi có mệt hay không liên quan gì đến cô?"  

             Thấy thái độ lạnh nhạt của Tần Lâm, Tống Song Nhi bĩu môi, có chút tủi thân nói.  

             "Anh làm gì thế, còn giận em sao, không phải dì Đường muốn hai đứa quen nhau sao? Anh lạnh lùng với em như vậy, sau này em sẽ đi kể tội với dì Đường đó!"  

             Tống Song Nhi cũng không vừa, dám lấy dì Đường làm cớ.  

             Trong lòng Tần Lâm cười khẩy, người phụ nữ này còn biết lấy dì Đường ra để uy hiếp anh.  

             "Nói đi, cô muốn cái gì?"  

             Tống Song Nhi cười cười: "Cũng không có gì, không phải chúng ta xem mắt sao, em có cảm tình với anh, em thấy chúng ta có thể tiếp xúc với nhau thử xem, những người khác có thể tạm gác sang một bên?"  

             Tống Song Nhi trừng mắt nhìn Tô Văn Kỳ, vẻ mặt có chút không vui: "Cái gì cũng phải có thứ tự, tôi là bạn gái mà dì Hai của anh Tần giới thiệu, có hiểu không?"  

             Tô Văn Kỳ có vẻ không thèm quan tâm: "Được, vậy tôi sẽ đợi, cô lên trước".  

             Trong lòng Tống Song Nhi căng thẳng, người phụ nữ này quả nhiên không dễ đối phó, nói như vậy mà vẫn không thể khiến cô ta rời đi, mà còn muốn "chờ"?"  

             Mặc dù Tô Văn Kỳ trang điểm kiểu hiệu ứng, nhưng dám chắc vẫn đẹp hơn Tống Song Nhi bội phần.  

             Cô gái xinh đẹp như vậy lại bằng lòng cam tâm tình nguyện quen Tần Lâm, rõ ràng là vì tiền của anh.  

             Đủ để thấy Tần Lâm trúng xổ số là thật.  

             Tống Song Nhi tiến gần đến người Tần Lâm, dáng vẻ mềm mại như nước.  

             "Anh Tần, tiền anh trúng xổ số vẫn còn mười triệu đúng không?"  

             Tần Lâm nhìn Tô Văn Kỳ một cái, dễ nhận ra chuyện trúng xổ số này là tin nhắn của Tô Văn Kỳ.  

             Dứt khoát, anh cũng phóng lao phải theo lao.  

             "Chắc cũng tầm đấy, mười triệu, sao thế?"  

             Tống Song Nhi mặt mày hớn hở: "Anh may mắn thật đấy, em rất thích những người đàn ông may mắn, em cảm thấy anh giống như chân mệnh thiên tử của em vậy".  

             Nói xong, Tống Song Nhi còn tỏ vẻ lúng túng giải thích: "Anh Tần đừng hiểu lầm! Không phải vì tiền em mới thích anh, em không phải loại con gái ham tiền, em thích anh không phải vì tiền, cho dù anh có trắng tay em vẫn sẽ thích anh".  

             Khuôn mặt Tần Lâm lộ ra nụ cười khôi hài, nói.  

             "Ồ? Thật vậy sao?"  

             "Tất nhiên rồi, anh Tần vẫn không tin tưởng em à!"  

             Lúc mấy người sắp đến cửa quán Karaoke, có mấy người thanh niên đang sắp một cái bàn, treo cờ đỏ nhỏ.  

             "Ủng hộ sinh viên nghèo, nơi để trao yêu thương".

Advertisement
';
Advertisement