Y võ song toàn – Tần Lâm (full) – Cao thủ Y võ

Khóe miệng Tần Lâm lộ ra nét cười nhạt, đi đến phía trước, mấy bạn sinh viên nhìn thấy có người đi đến liền lập tức đứng dậy.  

             "Tôi quyên góp".  

             Vẻ mặt Vương Giai Minh vui mừng: "Cảm ơn anh, anh thật tốt bụng, với năm trăm tệ anh đã có thể hỗ trợ phí sinh hoạt cho một sinh viên trong vòng một tháng, anh muốn ủng hộ bao nhiêu?"  

             Tần Lâm đưa ra tấm thẻ.  

             "Quyên góp mười triệu".  

             "..."  

             Mọi người đều bối rối.  

             Vương Giai Minh cũng ngây người, rất lâu sau mới lấy lại tinh thần.  

             Việc giúp đỡ sinh viên này, thật ra có rất ít người làm, cho dù có người muốn quyên góp cũng sẽ chọn những nơi giúp đỡ cho những bạn nhỏ, như vậy có thể làm hài lòng sự yêu thương của họ.  

             Cho nên nếu gặp được ông chủ giàu có, tốt bụng, quyên góp ba nghìn năm nghìn đã là nhiều lắm rồi.  

             Bọn họ tổ chức hoạt động này một tuần mà còn chưa gom nổi mười nghìn.  

             Người thanh niên trước mặt này lại quyên góp hẳn mười triệu!  

             "Tốt quá! Cảm ơn anh!"  

             Vương Giai Minh định thần lại, đưa hai tay nhận thẻ của Tần Lâm, dùng máy pose để quẹt thẻ.  

             Xoẹt.  

             Quẹt thẻ thành công, đánh cho Tần Lâm một lá phiếu nhỏ.  

             "Cảm ơn anh rất nhiều, mời anh để lại tên và phương thức liên lạc, sinh viên được hỗ trợ có thành tích sẽ cảm ơn anh..."  

             Tần Lâm xua tay: "Tôi quyên góp không phải vì muốn người khác cảm ơn, không cần để lại".  

             Nói xong, Tần Lâm cầm chiếc thẻ rồi rời đi ngay.  

             Tống Song Nhi đứng bên cạnh nhìn ngây ngốc, lập tức bùng nổ.  

             "Anh làm gì vậy! Anh điên rồi sao! Anh quyên góp hết tiền rồi?"  

             Tần Lâm nói: "Đúng vậy, quyên góp thì sao? Tôi cũng đâu có quan tâm tiền".  

             Sắc mặt Tống Song Nhi đen lại, há miệng, một lúc lâu sau cũng không nói được câu nào.  

             Sắc mặt biến đổi mấy lần.  

             "Mẹ kiếp anh bị điên rồi, anh đúng là đồ não tàn, loại người như anh đáng phải chết, anh mau tránh xa tôi ra, càng xa càng tốt!"  

             Tần Lâm cười khẩy: "Không phải cô bảo không quan tâm đến tiền sao?"  

             Tống Song Nhi suýt thì thổ huyết.  

             "Không quan tâm tới tiền cũng sẽ không nhìn trúng loại chó chết như anh! Anh mà muốn tán tôi sao? Đũa mốc mà chòi mâm son hả!"  

             Nói xong Tống Song Nhi tức giận tránh xa Tần Lâm, đi luôn vào trong quán karaoke.  

             Sau khi vào trong, mấy bạn học đều có chút buồn bực.  

             "Song Nhi, cậu sao thế, không phải cậu đang nói chuyện với Tần Lâm rất vui vẻ sao, câu được rồi sao?"  

             Tống Song Nhi hừ lạnh một tiếng: "Câu cái con khỉ, anh ta xứng với bổn cô nương sao?"  

             Mấy bạn học nữ đều ngơ ngác: "Này, Song Nhi cậu sao thế, tên Tần Lâm là thiếu gia nhà giàu đi siêu xe đấy, chỉ là có chút khiêm tốn thôi, vừa rồi cậu không nhìn thấy sao?"  

             Tống Song Nhi tỏ vẻ coi thường nói.  

             "Anh ta chỉ là tên nhà giàu mới nổi nhờ trúng xổ số thôi? Làm gì có mệnh phú quý gì chứ, số tiền trúng xổ số đều tiêu hết rồi, chỉ còn lại chiếc xe thôi, tiền bảo dưỡng chiếc xe đó trong vòng một năm cũng phải cả trăm nghìn, anh ta không giữ nổi đâu".  

             "Mèo vẫn hoàn mèo, trúng xổ số cũng không ngoi lên được, thôi bỏ đi tớ cũng chẳng thèm để ý đến anh ta nữa đâu, anh Ninh đâu?"  

             Lúc trước Tống Song Nhi nhiệt tình với Tần Lâm như vậy, khiến Ninh Cường có chút khó chịu, nên đã vào phòng trước trút giận.  

             Tống Song Nhi vội vàng vào phòng, tiến đến trước mặt Ninh Cường.  

             "Anh Ninh, anh sao thế, ghen rồi sao?"  

             Ninh Cường có chút tức giận, người phụ nữ này có chút sáng nắng chiều mưa, thấy ai có tiền là theo người đó, khiến anh ta rất không thoải mái.

Advertisement
';
Advertisement