Tống Song Nhi biết làm thế nào để lấy lòng đàn ông, cô ta liền dựa vào lòng của Ninh Cường, để mặc anh ta vuốt ve, dùng giọng điệu nũng nĩu nói.
“Anh Cường, mẹ Lâm Nguyệt Dao cứ bắt cô ấy phải giới thiệu anh ta cho em, anh cũng biết đó, mẹ của Lâm Nguyệt Dao cũng không phải người tầm thường, bây giờ có không ít sản nghiệp đứng tên mẹ cô ấy, em cũng phải nể mặt mẹ cô ấy một chút mới phải chứ”.
Lúc này sắc mặt Ninh Cường mới dịu hơn một chút.
Mọi người đi vào trong liền bắt đầu hát, mặc dù lúc trước xảy ra chuyện va quệt xe, nhưng sau cũng không có ai phải bồi thường tiền, vậy nên tâm trạng của mọi người cũng khá ổn.
Tống Song Nhi cầm chiếc mic lên rồi nói: “Anh Ninh, em muốn hát tặng anh một bài, là ca khúc mới nhất của Tô Văn Kỳ”.
Tống Song Nhi chọn bài “Thanh Mai Lãnh Phong”, đây là bài hát mới nhất mà Tô Văn Kỳ vừa mới tung ra, gây bão trên mạng, xếp hạng một trên mọi bảng xếp hạng lớn.
Trên Tiktok cũng rất nổi, mọi Tiktoker đều tranh nhau dùng nó làm nhạc nền.
Thiên Hậu đúng là Thiên Hậu, không ra thì thôi chứ đã ra thì bài hát nào cũng chấn động khắp internet.
Tống Song Nhi vừa cầm mic lên, mọi người liền im lặng.
Đều là bạn học, mọi người biết Tống Song Nhi đa tài đa nghệ, đặc biệt trên phương diện ca hát nhảy múa, cô ta rất lợi hại, nhiều lần đạt được giải trong tiết mục văn nghệ.
Chỉ có điều Tống Song Nhi học không giỏi, không đỗ được học viện nghệ thuật, nếu không thì chắc sớm cũng dấn thân vào showbiz.
Tống Song Nhi cầm mic lên, ỷ mình xinh đẹp, vẻ mặt ngạo nghễ.
“Được rồi, mọi người khó khăn lắm mới có thể gặp nhau một bữa, cùng hát cùng nhảy, hoài niệm thời chúng ta còn đi học, để tớ bắt đầu trước nhé”.
Âm nhạc vừa vang lên, giọng ca của Tống Song Nhi cũng theo tiếng nhạc mà phát ra.
“Nắng xuân ấm áp, đêm rộn rã tiếng cười”.
“Em và anh gặp nhau ở gốc cây dưới bầu trời đầy sao, trong làn gió lạnh, nhưng lòng ấm áp”.
Với người xem mà nói, giọng hát của Tống Song Nhi rất tốt, rất êm dịu, thanh nhạc cũng không tồi, chuẩn âm cũng ổn, chắc chắn sẽ là nữ vương trong quán karaoke.
Vừa mới bắt đầu đã nhận được tràng vỗ tay của mọi người.
Hai câu hát sau, Tống Song Nhi vẫn uốn éo cơ thể, dựa theo tiếng nhạc mà phơi bày đường cong của mình, càng khiến mọi người hú hét liên tục.
Hát xong lời một, Tống Song Nhi rất hài lòng với phản ứng của mọi người.
Chỉ có điều Tần Lâm và Tô Văn Kỳ ngồi cạnh lại không có phản ứng gì, còn chẳng thèm vỗ tay.
Hừ, đôi cẩu nam nữ.
Đột nhiên Tống Song Nhi đưa mic cho Tô Văn Kỳ rồi nói.
“Cô A Tô xinh đẹp thế này thì chắc hát cũng hay lắm nhỉ, hay là cô hát tiếp đi?”
Mọi người đều cười lớn: “Song Nhi của chúng ta đừng làm khó người khác, cậu đã hát hay lắm rồi, ai dám hát tiếp lời cậu chứ?”
“Đúng vậy á, cậu chẳng cho chúng tớ con đường sống gì cả, tớ nghĩ chúng tớ cũng không cần hát nữa đâu, để cậu mở concert hát cho chúng mình nghe là được rồi”.
“Cô gái tên A Tô này trông cũng được ấy, nhưng nếu xét về tài nghệ thì chắc không thể bằng Song Nhi rồi”.
Mọi người mỗi người một câu, nâng Tống Song Nhi lên trời.
Sự thực cũng như vậy, nếu so sánh với đám người bình thường, Tống Song Nhi cũng được coi là bán chuyên nghiệp.
Mặc dù dấu vết mô phỏng trong khi hát rất rõ ràng, nhưng như vậy đã lợi hại hơn người bình thường nhiều lần rồi, A Tô này vừa nhìn là biết chỉ là bình hoa, đẹp thì có tác dụng gì chứ, nhất định là loại không có não.
Tống Song Nhi đưa mic qua, cô ấy nhất định không nhận, nếu không vừa mở miệng đã hát như vịt kêu, ngũ âm không tròn, thì đúng là mất mặt.
Tuy nhiên, khiến mọi người không ngờ là Tô Văn Kỳ rất vui vẻ.
“Được thôi, tôi cũng thích hát”.