Y võ song toàn – Tần Lâm (full) – Cao thủ Y võ

Chương 182: Thực lực của Thiên Hậu

Nói xong, Tô Văn Kỳ liền cầm lấy mic.

Tống Song Nhi cũng sừng sờ, không người rằng
còn có người dám hát tiếp lời cô ta.

Bài tủ của Tống Song Nhỉ chính là ca khúc của Tô
Văn Kỳ, hôm nay cô ta hát rất tốt, mọi người đều hoan
hô, cô A Tô này đúng là không biết tự lượng sức
mình, lại dám hát tiếp lời cô ta.

Được, để tôi xem xem, cô mất mặt thể nào!

Tô Văn Kỳ nhận mic, đứng giữa phòng, đoạn nhạc
dạo vừa kết thúc, cô liền mở miệng hát.

“Nẵng xuân ấm áp, đêm rộn rã tiếng cười”.

“Em và anh gặp nhau ở gốc cây dưới bầu trời đầy
sao, trong làn gió lạnh, nhưng lòng ấm áp”.

Cùng một câu hát, cùng một nhịp điệu.

Nhưng lần này, tiếng hát lại vang ra từ miệng Tô
Văn Kỳ.

Chỉ với hai câu hát đã khiển căn phòng yên lặng!

Đây...đây là âm thanh của tự nhiên.

Giọng hát của Tô Văn Kỳ vang vọng, uyển chuyển

du dương, gợi cảm, trầm bổng linh hoạt, cứ như là lữ
khách đến từ thiên cung.

Tống Song Nhi cũng bối rối mà nhíu mày.

“Không đúng, tắt nhạc gốc đi! Sao lại bật nhạc
gốc vậy!”

Bạn học ngồi gần đầu karaoke liền điều chỉnh,
nhưng mọi người đều nhìn rõ trên màn hình không hề
hiền thị đây là nhạc gốc.

Sau khi thay đổi, Tô Văn Kỳ vẫn hát y như cũ.

Tổng Song Nhi sững sờ, cho dù là nghệ thuật hát,
chất giọng hay là kỹ thuật hát, cô ta hoàn toàn không
cùng đẳng cấp với Tô Văn Kỳ.

Đây đúng là chuyên nghiệp, không phải là người
mà loại nghiệp dư có thể đứng sau ngắm nhìn bóng
lưng được.

Hơn nữa, Tô Văn Kỳ còn là người đứng đầu trong
ngành.

Tống Song Nhi nhíu mày, đi lên ấn đầu karaoke,
rồi tắt luôn nhạc.

Cô ta không tin, cô gái này có thể hát tốt đến vậy.

Âm nhạc đột nhiên ngừng.

Người khác đang hát mà ngừng nhạc vốn là hành
vi thiếu tôn trọng, có điều Tô Văn Kỳ cũng không
quan tâm, đã hát ở nhiều show, có chuyện ngoài ý

muốn nào mà cô ấy chưa từng trải qua chứ?

Tô Văn Kỳ tiếp tục hát.

Giọng hát chẳng khác gì lúc nãy,

Hơn nữa không có nhạc đệm, giọng hát càng có
hồn hơn.

Tiếp theo đó, Tô Văn Kỳ nhẹ nhàng nhảy, cánh tay
khẽ lay động, cô ấy chậm rãi xoay người.

Bài này vốn theo phong cách Hoa Hạ, tiết tấu
chậm, vậy nên vũ đạo cũng theo hướng cổ trang.

Cơ thể của Tô Văn Kỳ lả lướt, nền tảng khiêu vũ
cực kỳ chắc, cho dù có đang cầm mic thì tư thế nhảy
vẫn rất mê người.

Trong phòng ngoại trừ âm thanh của Tô Văn Kỳ,
không có bất kỳ tiếng động nào.

So sánh với màn biểu diễn của Tô Văn Kỳ.

Giọng ca của Tống Song Nhi chẳng ra gì, tư thế
múa thì vô cùng tục tĩu, cứ như bước ra từ sản nhảy
vậy.

Một người như thiên nga cao quy, một người như
con gà lòe loẹt trong ổ.



Vừa so sánh là biết ai trên ai dưới.

Lúc đầu, dù cho cô A Tô kia hát không tồi, thì mọi
người vẫn sẽ khen Tống Song Nhi hát hay hơn, dù
sao cũng là bạn học, nhất định sẽ phiến diện một

chút.

Nhưng bây giờ khoảng cách thực sự lại lớn đến
vậy, cô ta bị lấn át hoàn toàn.

Tô Văn Kỳ hát xong, mọi người đều không kìm
được mà vỗ tay, ai ai cũng nhiệt tình.

Sắc mặt Tống Song Nhi có chút không nén nồi lửa
giận, cô ta nói: “Mọi người cứ chơi đi, tớ đi vệ sinh”.

Nói xong, Tống Song Nhi liền đi ra khỏi phòng.

Tô Văn Kỳ hát xong liền quay về ngồi bên cạnh
Tần Lâm, không có ý định nói chuyện với người khác,
mọi người đành tự hát với nhau.

Tống Song Nhi đi đến phòng vệ sinh, dặm lại lớp
trang điềm, rửa tay, cô ta nổi giận đùng đùng.

Đi ra khỏi phòng vệ sinh, hất tay một cái, giọt
nước trên tay bắn lên người gã đàn ông mặc áo da.

"Mẹ kiếp, cô bị mù à!”

Người đàn ông cao lớn thô kệch, vừa mở miệng
liền chửi tục, vừa nhìn là biết là người nóng tính
không nên dây vào.

Mặt Tống Song Nhi biến sắc.

“Tôi không cố ý”.

-----------------------

Advertisement
';
Advertisement