Nói xong, gã quay người lao ra ngoài.
Phải nói rằng gã vô cùng thông minh, nhân lúc Tần đại sư vẫn chưa nổi giận thì đã chạy mất, cùng lắm cũng chỉ bị Bùi đại ca mắng cho một trận, có nghiêm trọng hơn thì cũng chỉ bị đánh.
Nếu để Tần đại sư đích thân ra tay thì coi như xong đời, không gãy tay gãy chân thì cũng sẽ mất mạng.
Đương nhiên Tần Lâm sẽ không thèm tính toán làm gì, gã cũng chưa động vào anh nên tha được thì cứ tha.
Mọi người đều ngạc nhiên khi thấy gã bỏ chạy.
Họ không hề biết đến cuộc điện thoại đó, họ chỉ nhìn thấy khi Lâm Nguyệt Dao vừa nhắc đến Tần đại sư, gã liền lập tức hoảng sợ.
Dường như gã do dự một lúc rồi tự tát mình một cái.
Ngay cả Lâm Nguyệt Dao cũng không ngờ danh tiếng của Tần đại sư lại hữu dụng như vậy, người ta chẳng làm gì, mà chỉ cần nhắc tên cũng đủ để khiến một người hung hăng như gã phải tự tát mình trước mặt đám đông.
Sự ngưỡng mộ đối với Tần đại sư trong lòng cô càng thêm sâu sắc.
Sau khi gã đàn ông mặc áo đen rời khỏi thì mọi người cũng chẳng còn tâm trạng để hát nữa, nên đều ra về trong trạng thái vẫn còn sợ hãi.
Khi rời đi, sắc mặt Tống Song Nhi trở nên tái nhợt, cũng chẳng nói với Ninh Cường lấy một câu.
Người đàn ông này đúng là rác rưởi, vào thời khắc mấu chốt lại không chút do dự đẩy phụ nữ ra, thật đúng là một tên cặn bã.
So với Ninh Cường thì Tần Lâm vẫn có trách nhiệm hơn, ít nhất khi bạn gái và em gái bị người khác ức hiếp thì anh còn ra mặt.
Tuy ra mặt cũng chẳng có tác dụng gì, dù là làm bia đỡ đạn nhưng vẫn có còn hơn không.
Ninh Cường cũng tự biết mình sai nên không nói gì thêm, sau này đành tìm cơ hội để vớt vát hình tượng cũng được.
Trên đường đi, Tần Lâm tiễn Tô Văn Kỳ về trước, sau đó mới đưa Lâm Nguyệt Dao về nhà.
Sau khi Tô Văn Kỳ xuống xe, Lâm Nguyệt Dao lạnh lùng nói.
“Hôm nay anh bốc đồng quá đấy, xém chút nữa gây ra họa lớn rồi, nếu tôi không nhắc đến Tần đại sư kịp thời thì anh đã chọc giận gã đàn ông đó rồi!”
Tần Lâm bất lực lắc đầu, cô gái này luôn như thế, luôn tự cho mình là đúng, cảm thấy bản thân mình cái gì cũng đúng còn người khác sai.
“Em nói sao cũng được”. Tần Lâm không cần phải giải thích với cô, chỉ cần đưa cô về nhà an toàn là được.
Lâm Nguyệt Dao cau mày: “Thái độ này là sao, tôi đang dạy anh cách cư xử trong xã hội này đó! Sao anh còn không biết đúng sai?”
Tần Lâm nói: “Anh cư xử như thế nào không cần em phải dạy”.
“Anh... Anh đúng là không thể nào sống ở cái xã hội này được mà!”
Lâm Nguyệt Dao quay đầu đi, không thèm nhìn anh, mặt mày u ám vì tức giận, cứ như mất sổ gạo vậy.
Lâm Nguyệt Dao vốn rất hài lòng với biểu hiện của Tần Lâm ngày hôm nay, dù gì đi nữa, khi cô bị ức hiếp thì anh còn có thể đứng ra giúp đỡ, cũng xem như là có chút khí phách đàn ông.
Chỉ là cách thức không được tốt cho lắm nên Lâm Nguyệt Dao mới có ý muốn dạy anh một chút, để sau này anh tránh phải đi đường vòng.
Nhưng không ngờ rằng tên này lại không biết điều như vậy, nếu không vì là người thân thì Lâm Nguyệt Dao cũng chẳng thèm quan tâm anh làm gì!
...
Về đến nhà, sau khi vừa bước vào thì ngửi thấy mùi hương quen thuộc, Tần Lâm đẩy cửa vào phòng ngủ, quả nhiên là người quen, Chúc Linh Linh đang ở đây.
“Linh Linh, sao em lại đến đây?”
Nửa đêm nửa hôm tại sao Chúc Linh Linh lại đột nhiên đến thăm, mặt cô đỏ ửng, trên người nồng nặc mùi rượu, hình như cô đã uống rất nhiều?
Phụ nữ thật là, uống say đều thích tìm đến phòng của Tần Lâm?
Chúc Linh Linh nhào vào lòng Tần Lâm, một hương thơm ngào ngạt sà vào lòng khiến cho người ta sảng khoái.
Cơ thể Chúc Linh Linh vô cùng mềm mại, cô gục trên người Tần Lâm, không biết lúc nào cô cũng mềm mại như thế này hay vì uống quá say nên mới vậy.
“Anh Tiểu Lâm, đêm nay em muốn ngủ ở đây”.