Nói xong, anh Bì lại đi về phía Lâm Nguyệt Dao.
Đột nhiên, Tần Lâm đứng dậy ngăn gã lại.
“Anh cũng không được động đến cô ấy”.
Gã cau mày: “Thằng nhóc, ý cậu là sao? Lúc nãy là tôi nể mặt cậu, đừng tưởng là tôi sợ cậu nhé!”
Lâm Nguyệt Dao biến sắc: “Anh ra đây làm gì, mau tránh ra! Đúng là chỉ biết gây thêm rắc rối thôi!”
Vốn dĩ Lâm Nguyệt Dao còn định lấy thêm ít tiền nữa, nếu vẫn không được thì cứ lấy đại một hai trăm nghìn để giải quyết sự việc, cũng không đến mức cô không trả nổi.
Nhưng Tần Lâm cứ đòi phải ra mặt, đây không phải là cố ý chọc tức người khác sao?
Chỉ có phá hỏng mọi thứ là giỏi! Lâm Nguyệt Dao tức đến mức muốn tẩn anh một trận để trút giận!
Tần Lâm nhìn anh Bì, điềm tĩnh nói.
“Đàn em Bùi Lương đúng không, tôi cho anh một cơ hội để gọi điện cho ông ấy”.
Trong phòng riêng này, Tần Lâm không thèm quan tâm người khác ra sao, nhưng anh nhất định phải chăm sóc Lâm Nguyệt Dao, nếu lỡ cô ấy xảy ra chuyện thì không cách nào giải thích với dì Hai được, cho dù Lâm Nguyệt Dao luôn tự cho mình là đúng, nhưng vì nể mặt dì Hai nên anh mới ra tay giúp đỡ.
Nghe vậy, gã cười chế nhạo.
“Bùi đại ca? Cậu có tư cách gì để nói chuyện với Bùi đại ca đây!”
Tần Lâm bất lực lắc đầu: “Vậy tôi gọi nhé, nhưng nếu để tôi gọi thì anh đừng hối hận đấy”.
“Ha ha, làm bộ làm tịch, đừng nói tôi không cho cậu cơ hội đấy, cậu gọi đi xem nào!”
Tần Lâm lấy điện thoại ra, bấm số gọi cho Bùi Lương.
“Tần đại sư, có chuyện gì à!”
“Tôi gặp một người được gọi là ‘anh Bì’ ở quán karaoke, anh ta muốn động vào em gái tôi”.
“Tần đại sư yên tâm, cứ để tôi xử lý!”
Khi Tần Lâm gọi điện cho Bùi Lương, Lâm Nguyệt Dao bước tới, ngập ngừng nói.
“Anh này, tôi... tôi quen Tần đại sư”.
Trong tình huống này cô chỉ có thể đem người ra nói chuyện, nếu không thể dùng danh tính của người ở tập đoàn Mạnh Thị thì cô chỉ có thể dùng Tần đại sư mà thôi.
Trong số rất nhiều người mà Lâm Nguyệt Dao biết, thì Tần đại sư là người có địa vị xã hội cao nhất, mối quan hệ của anh cực kỳ rộng, nói không chừng gã còn có chút nể mặt.
Nghe thấy ba chữ ‘Tần đại sư’, sắc mặt của gã quả nhiên có sự thay đổi.
Đi theo Bùi đại ca, đương nhiên phải biết tên tuổi của Tần đại sư.
Nghe nói Tần đại sư có thể dùng tay không bổ cưa điện, kỹ năng vô cùng điêu luyện, đến cả Đoàn Bảo Đông cũng chỉ nghe lời mỗi anh, một nhân vật máu mặt như vậy thì Bùi đại ca còn không dám động tới, chứ đừng nói gã.
Nhìn thấy anh Bì do dự một lúc, Lâm Nguyệt Dao mừng thầm trong lòng, xem ra là có hi vọng, lấy danh của Tần đại sư quả không sai mà!
Gã suy nghĩ một hồi, nhưng không nghĩ rằng những người này lại có thể quen được Tần đại sư.
Nếu thật sự là bạn bè của Tần đại sư thì nhất định phải có thân phận đặc biệt, sao lại có thể đến một nơi tầm thường như thế này để vui chơi chứ?
Gã hừ lạnh một tiếng, vừa định ra tay thì đột nhiên có điện thoại gọi đến.
Nhìn vào điện thoại, gã cau mày rồi nhanh chóng nghe máy.
“A lô? Bùi đại ca ạ?”
Tiếng Bùi đại ca hét lên từ đầu dây bên kia.
“Mẹ kiếp, mày bị điên rồi hả, dám vô lễ với Tần đại sư! Mày muốn chết à, mau cút khỏi tầm mắt của Tần đại sư, nếu không thì mày sẽ không thấy được mặt trời ngày mai đâu!”
Tay gã run cầm cập làm điện thoại rơi xuống đất.
Tần đại sư?!
Người thanh niên trước mặt hóa ra là Tần đại sư!
Gã sợ đến ngây người, cho dù là người quen của Tần đại sư cũng không thể động vào chứ đừng nói đến Tần đại sư!
Chẳng trách Lâm Nguyệt Dao này lại nói quen biết Tần đại sư, nhưng phí lời làm gì chứ, không phải Tần đại sư đang đứng đây sao!
Tần đại sư thật sự cũng quá ‘khiêm tốn’ rồi!
Trước mặt mọi người, gã đã tự tát mình mội cái thật mạnh.
“Thật sự xin lỗi mọi người, tôi có mắt như mù, là lỗi của tôi, bây giờ tôi sẽ cút ngay!”