Y võ song toàn – Tần Lâm (full) – Cao thủ Y võ

Nói xong, Chúc Linh Linh trực tiếp đẩy ly rượu ra giữa hai người, ý nói hai người cùng uống chung một ly.  

             Kim Sơn Long nhất thời có chút khó chịu, con đàn bà thối tha này, đã thân mật cùng người đàn ông khác lại còn uống chung ly?  

             Nếu Kim Sơn Long biết mấy phút trước hai người còn hôn nhau thì chắc anh ta sẽ nổi điên mất.   

             Có Tần Lâm ở đây, nên Kim Sơn Long cũng không mấy hứng thú, dù là gọi rượu hay chọn nhạc đều giống như đang góp vui cho bọn họ, cảm thấy khó chịu vô cùng.   

             Kim Sơn Long trầm ngâm một lúc, sau đó đột nhiên nói.  

             “Linh Linh, anh nghe nói dạo gần đây nhà họ Tề đang có động thái lớn, mọi người phải cẩn thận một chút”.  

             Kim Sơn Long nhướng mày, anh ta nói cứ như thật.  

             Chúc Linh Linh thực sự quá đáng, phải dọa cô một phen để cô biết được tình hình hiện tại.  

             Người nhà họ Tề hệt như hổ rình mồi, nếu không có nhà họ Kim giúp đỡ thì Chúc Linh Linh có thể chống đỡ nổi sao?  

             Chúc Linh Linh cau mày, sắc mặt lập tức trở nên khó coi.  

             Áp lực của nhà họ Tề thực sự quá lớn, cô vẫn còn cảm thấy rùng mình mỗi khi nghĩ đến lần trước mẹ bị bắt lại.  

             Chúc Linh Linh cầm ly rượu lên, ráng nặn ra nụ cười, nói.  

             “Kim thiếu gia, cảm ơn anh về chuyện lần trước”.  

             Lúc này Kim Sơn Long mới nở nụ cười hài lòng, tốt hơn là vẫn nên đề cập đến chuyện của nhà họ Tề.  

             Chỉ cần dùng chuyện này để tạo áp lực thì xem xem cô có còn ngoan cố hay không?  

             Kim Sơn Long nhấp một ngụm rượu, sau đó đột nhiên lấy ra một chiếc hộp nhỏ, vừa mở ra, bên trong là một chiếc nhẫn tuyệt đẹp.  

             “Linh Linh, bây giờ nhà họ Tề luôn như hổ rình mồi, cho dù anh muốn giúp em thì cũng không phải danh chính ngôn thuận”.  

             “Hay là thế này, chúng ta đính hôn trước, để người khác biết được em là con dâu nhà họ Kim, như vậy thì bọn họ sẽ không dám làm gì, có được không?”  

             Chúc Linh Linh nhíu mày khi nhìn thấy chiếc nhẫn.  

             “Chuyện này, tôi nghĩ chúng ta vẫn nên tính về lâu về dài thì hơn”.  

             Đương nhiên Chúc Linh Linh không thể nào gả cho Kim Sơn Long được, cho dù là đính hôn cũng không được, sở dĩ cô đến đây gặp anh ta là vì áp lực mà nhà họ Tề đối với Vương Vân.  

             Ngay cả như vậy thì cũng không thể nào bắt cô tuân theo sự điều khiển của anh ta được.  

             Kim Sơn Long có chút không vui, nói.  

             “Linh Linh, em phải suy nghĩ cho thật kỹ, nếu không đính hôn với anh, một khi nhà họ Tề làm khó thì ai có thể gánh thay cho gia đình em được đây?”  

             “Anh có thể ra mặt với nhà họ Tề, còn người khác có thể sao?”  

             Nói xong, Kim Sơn Long nhìn Tần Lâm bằng ánh mắt khiêu khích, mặt lộ vẻ bông đùa.  

             Chúc Linh Linh cúi đầu: “Để tôi suy nghĩ một lát”.  

             Khi Chúc Linh Linh đang nghĩ cách, đột nhiên cửa quán bar được mở ra, vài người đi vào tạo nên tiếng ồn ào, còn đẩy theo một chiếc xe lăn, trên xe lăn là một người thanh niên trông khá ôn hòa.  

             “Mau tránh ra, không thấy Tề thiếu gia đang đến sao?”  

             Người thanh niên ngồi trên xe lăn chính là đại thiếu gia của nhà họ Tề, Tề Hiền.  

             Sau khi bị Tần Lâm đánh gãy hai chân thì Tề Hiền vẫn luôn nằm trên giường tịnh dưỡng khá lâu.  

             Chỉ là tìm các bác sĩ giỏi ở khắp nơi đều không giúp được, chỉ mỗi hai cây kim bạc mà ai cũng lực bất tòng tâm, nói ra cũng chẳng ai tin.  

             Hôm nay Tề Hiền không thể nào chịu được nữa, nên muốn ra ngoài để uống rượu.  

             Lúc trường toàn đi đến các quán bar náo nhiệt, thậm chí còn nhảy tung tăng uống rượu, bây giờ đến chân cũng chẳng dùng được nên chỉ đành đến đây uống mấy ly là được.  

             Sau khi Tề Hiền trở thành tàn phế thì tính khí anh ta càng lúc càng dễ nổi nóng.  

             Vừa đến chỗ ngồi liền bắt đầu đập đồ.  

             “Má nó! Mấy ngày không đến nên quên mặt ông đây rồi hả! Phục vụ đâu, làm cái quái gì hết rồi!”  

             Nhân viên phục vụ sợ đến thót tim, vội vàng tiến đến phục vụ, không dám lơ là Tề thiếu gia.  

             Bên cạnh Tề thiếu gia là một người đàn ông trung niên, trông đằng đằng sát khí, xem ra có vẻ là vệ sĩ.  

             “Tề thiếu gia, hôm nay vốn là lén ra ngoài, xin cậu đừng gây sự”.  

             Tề Hiền không thèm quan tâm: “Có chú Long ở đây, tôi gây sự một chút thì có sao?”

Advertisement
';
Advertisement