Đương nhiên trong lòng Vương Vân vẫn nghiêng về phía chủ tịch đứng đằng sau hơn, tuy nhà họ Kim cũng rất có thế lực, nhưng dù sao cũng là người từ vùng khác đến, sau khi gả con gái đi thì vẫn còn công việc ở bên này, cứ chạy đi chạy về như vậy cũng không tiện lắm.
Hơn nữa, dù nhà họ Kim có lợi hại đến đâu thì thiếu gia nhà họ Kim cũng chỉ là đời thứ ba, ở trên còn có bố và ông nội, chẳng biết bao nhiêu năm nữa mới thực sự có quyền lực của riêng mình.
Còn chủ tịch của tập đoàn Hiên Viên thì khác, dù còn trẻ nhưng đã nắm quyền lực trong tay.
Với một công ty trị giá hàng chục tỷ như vậy, đương nhiên thân phận cũng sẽ lợi lại hơn Kim thiếu gia.
...
Tần Lâm nhận được điện thoại của Vương Nhị, nói rằng có người tặng quà cho anh, vốn dĩ Tần Lâm không muốn đi gặp, vì anh cũng không quản lý công ty nên tặng quà cho anh thì có tác dụng gì chứ.
Thành thật mà nói, nếu như muốn nhờ vả thì cứ gửi quà cho Vương Nhị là xong, sao phải cần tìm đến anh.
Còn Vương Nhị có nhận hay không lại là chuyện của cô ấy.
Người đã đến tận cửa nên Tần Lâm cũng ngại từ chối, đành mời Vương Nhị vào nhà.
“Chủ tịch Tần, đây là món quà có người nhờ tôi chuyển đến cho anh, ban đầu tôi nghĩ đây chỉ là chuyện nhỏ, nhưng khi nhìn thấy nó là một món quà khá quý giá nên tôi mới đích thân đem đến đây”.
Tần Lâm cầm lấy chiếc hộp, anh nhất thời không thốt nên lời khi nhìn vào bên trong.
Đây chẳng phải là nhân sâm sao?
Ban đầu khi Tần Lâm đưa cho Chúc Linh Linh cây nhân sâm đó, cô bảo sẽ đem đi tặng nên Tần Lâm mới đi hỏi Khổng Phàm Lâm, đương nhiên cây nhân sâm này giá trị không nhỏ, nhưng làm thế nào mà nó lại được tặng về tay anh chứ?
“Ai tặng vậy?”
Vương Nhị nói: “Một người phụ nữ tên Vương Vân”.
Tần Lâm không nói nên lời, vấn đề là Chúc Linh Linh muốn mua nhân sâm để giúp Vương Vân, nhưng Vương Vân lại lấy nó tặng cho anh?
Thứ này quanh đi quẩn lại một hồi rồi cũng trở về tay Tần Lâm, thật là buồn cười.
“Tôi biết rồi, cô về trước đi”.
Tần Lâm gửi nhân sâm sang cho Chúc Linh Linh, thứ này đối với anh cũng chẳng có tác dụng gì, cho dù thật sự chữa khỏi bệnh, Tần Lâm cũng sẽ không dùng một cây nhân sâm lâu năm như thế này để điều chế thuốc, bởi vì dược tính quá mạnh, sợ là không thể khống chế được.
Thế nên cứ để cho Chúc Linh Linh sau này kinh doanh làm quà tặng vậy.
Khi đến nhà họ Chúc, Tần Lâm cầm nhân sâm bước vào.
Vương Vân đang cười tươi rói, lúc nãy Vương Nhị nhắn tin đến nói là đã đưa quà qua, sau khi nhận được chắc chắn sẽ có hồi âm ngay.
Dù không có quà đáp lễ nhưng ít nhất cũng gọi điện hẹn nhau ăn uống gì đó chứ?
Đang tưởng tượng thì Tần Lâm đột nhiên xuất hiện.
Nhìn thấy Tần Lâm đang cầm thứ gì đó trên tay, Vương Vân bất giác chế nhạo, lần nào cũng đến bằng tay không, lần này biết mua đồ rồi sao?
“Cầm gì đó để tôi xem xem, không phải là mấy loại trái cây hạ giá đó chứ?”
Nói xong, Vương Vân nhìn xuống xem thử, sau đó mặt bà đột nhiên biến sắc.
“Hở? Đây là cái gì, tại sao nó lại ở chỗ cậu!”
Vương Vân không khỏi sững sốt khi cầm nhân sâm trên tay, đây chẳng phải là thứ bà ấy tặng cho chủ tịch của tập đoàn Hiên Viên sao?
“Ừm”.
Tần Lâm chỉ gật đầu, cũng không biết phải giải thích như thế nào, chẳng lẽ nói thứ này chạy quẩn một vòng rồi lại về tay anh sao, thành ra tự mình tặng cho mình ư?
Vương Vân cầm nhân sâm trên tay, cảm thấy có gì đó không đúng, xem ra nó có chút gì đó khác với cái mà bà đã tặng.
Thực ra vẫn là món đồ đó, nhưng Vương Nhị cảm thấy bao bì hơi màu mè quá nên cô đã đổi túi khác.