Vương Vân cảm thấy có gì đó không đúng, bèn hỏi.
“Cái này của cậu không phải đồ giả đúng không?”
Tần Lâm đáp: “Đương nhiên là không”.
Anh chính là thần y, nhân sâm thật hay giả anh còn không biết sao?
Vẻ mặt Vương Vân đầy sự nghi ngờ, bà ấy cầm nhân sâm lên, sau đó nhìn Tần Lâm với ánh mắt không mấy thiện cảm.
“Cậu đem nhân sâm này muốn tặng cho ai?”
“Định đưa cho Linh Linh giữ”.
“Được, tôi biết rồi, cậu về đi, để tôi đưa cho nó”.
Tần Lâm gật đầu rồi đi thẳng ra ngoài, chỉ là một cây nhân sâm nên anh cũng chẳng thèm quan tâm, nếu Vương Vân muốn thì cứ cho bà ấy, dù sao thì đưa bà ấy hay Linh Linh thì cũng như nhau.
Sau khi Tần Lâm rời đi, Chúc Linh Linh nghe thấy tiếng động liền bước ra ngoài, cô sửng sốt một lúc khi nhìn thấy Vương Vân cầm cây nhân sâm trên tay.
“Mẹ, mẹ lấy nhân sâm ở đâu thế?”
Vương Vân hừ lạnh một tiếng: “Không biết thằng nhóc họ Tần đó lại lấy đâu ra một cây nữa, nhân sâm có nhiều vậy sao?”
Chúc Linh Linh lắc đầu: “Con cũng không hiểu, nhưng chắc chắn nhân sâm trăm tuổi không có nhiều”.
Vương Vân cau mày, đột nhiên trong lòng cảm thấy có gì đó không đúng, chẳng lẽ nhân sâm này là đồ giả?
Nhân sâm này giả thì không vấn đề, sợ là cây nhân sâm tặng đi kia cũng là đồ giả thì sao.
Nghĩ đến đây, Vương Vân chợt toát mồ hôi lạnh, vội vàng nói.
“Con gái à, mẹ ra ngoài một lát!”
Vương Vân vội vàng cầm nhân sâm bước ra ngoài, sau đó bắt taxi đến phố Đông y để tìm vị bác sĩ nổi tiếng tên Lý Hạo Nguyên.
“Bác sĩ, tôi có một cây nhân sâm, ông giúp tôi xem là thật hay giả”.
Lý Hạo Nguyên cau mày: “Thưa bà, đây là y quán, không phải nơi giám định”.
Vương Vân lấy từ trong túi ra một nghìn tệ rồi đặt trên bàn của Lý Hạo Nguyên.
“Bác sĩ Lý, làm phiền ông rồi!”
Nhìn thấy tiền, sắc mặt Lý Hạo Nguyên dịu đi đôi chút.
“Được thôi, tôi sẽ giúp bà xem thử”.
Nói xong, Lý Hạo Nguyên cầm cây nhân sâm lên, nhìn trái nhìn phải rồi dùng kính lúp quan sát tỉ mỉ, sau đó vừa vuốt râu vừa gật đầu.
“Thưa bà, đây là nhân sâm đỏ đặc biệt của núi Thê Hà, lại là nhân sâm trăm tuổi, giá cả chắc chắn vô cùng đắt đỏ”.
Lý Hạo Nguyên có chút ngưỡng mộ, người phụ nữ trước mặt quả không tầm thường chút nào, cách bà ấy ăn mặc cũng toát lên khí chất của người có tiền, có thể lấy ra được một cây nhân sâm như thế này cũng không có gì là lạ.
Vương Vân cau mày rồi tiếp tục hỏi.
“Nhân sâm như này có nhiều lắm sao?”
Lý Hạo Nguyên cười phá lên.
“Bà đang đùa ư, nếu như nhân sâm trăm tuổi của núi Trường Bạch thì có lẽ có vài cây, nhưng bản thân núi Thê Hà lại có sản lượng cực kì thấp, nhiều năm rồi vẫn không có cây nhân sâm nào như vậy, tôi có thể bảo đảm rằng cả nước chỉ có một cây duy nhất này”.
“Cái gì!”
Vương Vân tức điên người, chỉ có một cây duy nhất!
Vậy há chẳng phải cây mà bà ấy tặng cho chủ tịch của tập đoàn Hiên Viên lúc trước là đồ giả sao?!
Sắc mặt Vương Vân đột nhiên trở nên vô cùng khó coi.
Tần Lâm này thật đáng ghét, lại dám đưa nhân sâm giả cho bà ấy! Phải làm sao bây giờ!
Chẳng trách chủ tịch nhận được nhân sâm lâu như vậy rồi vẫn chưa có hồi âm, phía Vương Nhị cũng không thấy nói năng gì, hóa ra cây nhân sâm đó lại là đồ giả!
Cái gì Vương Vân cũng không biết đương nhiên là không thể nhìn ra được, nhưng chủ tịch là người như thế nào chứ, chắc chắn sẽ phân biệt được thật giả.
Toi rồi, lần này coi như xong đời!
Vương Vân cầm nhân sâm rồi vội vàng ra ngoài bắt taxi đến tập đoàn Hiên Viên.
Sau nửa tiếng chờ trước chiếc Audi đỗ ở cửa, Vương Vân nhìn thấy một cô gái xinh đẹp bước ra từ tòa nhà, sau đó vội vàng tiến đến.
“Cô có phải là phó chủ tịch Vương không? Tôi là Vương Vân, chúng ta đã nói chuyện với nhau qua Zalo đó”.
Vương Nhị gật đầu: “Vâng, bà có chuyện gì thế?”
Sắc mặt Vương Vân đầy vẻ bối rối: “Thật xin lỗi cô, tôi phải làm phiền cô thêm lần nữa rồi”.