Ngày hôm sau, Tần Lâm đến y quán, thấy không có quá nhiều bệnh nhân.
Dù sao thì bệnh nhân ở dãy phố Đông y đều được phân luồng, có nhiều khách quen của những y quán khác cũng rất hiếm khi đến đây.
Nhưng đương nhiên Tần Lâm không hề quan tâm, anh mở y quán chủ yếu để chữa những căn bệnh khó trị cũng như giúp đỡ nhân dân, chứ không phải vì kiếm tiền.
Trước khi xuống núi, của cải mà sư phụ để lại cho anh có lẽ cả đời cũng không tiêu hết.
Hơn nữa, chỉ riêng lợi nhuận của tập đoàn Hiên Viên cũng đã đủ cho người bình thường tiêu xài thoải mái rồi.
Y thuật của Khổng Phàm Lâm thì không cần phải nói, ông ta rất hiếm khi gặp phải bệnh mà mình không chữa được, Diệp Vãn Nhi cũng đã học được rất nhiều thứ từ ông ta trong khoảng thời gian này.
Vừa bước vào y quán, ngoài hai người bọn họ ra, anh còn thấy một người đứng ở ngay cửa, đó là Hỗn Thiên Long.
Hỗn Thiên Long vô cùng lo lắng về căn bệnh không tiện nói ra của mình, nên sáng sớm đã đến y quán này để điều trị.
Khổng Phàm Lâm đã làm theo hướng dẫn của Tần Lâm để điều trị cho ông ta, sức khỏe của Hỗn Thiên Long rất tốt, trong vòng nữa tháng có lẽ sẽ thấy được hiệu quả ban đầu.
Hỗn Thiên Long vô cùng cảm kích về điều này.
“Tần đại sư, tôi là Trịnh Bình Long, từ hôm nay trở đi tôi tình nguyện làm bảo vệ cho y quán của cậu”.
Tần Lâm có công chữa được căn bệnh khó nói của anh ta nên ắt anh ta sẽ coi như bố mẹ, Trịnh Bình Long lại không thiếu tiền, cũng không muốn đến cái kiểu gia đình đó làm trâu làm ngựa cho bọn họ, nếu làm bảo vệ ở y quán này, sau này có bệnh còn được ưu tiên chữa trị, tại sao lại không cơ chứ.
Hơn nữa, Trịnh Bình Long cảm thấy Tần Lâm không phải người bình thường.
Ngoài y thuật, võ công của anh cũng vô cùng tốt.
Tuy chưa từng thấy qua, nhưng khi nhìn nhịp bước của Tần Lâm lúc né để tránh đụng vào vai người khác khi bước qua nhau liền biết được anh là một người phi thường.
Nghĩ lại ngày hôm đó ở quán bar, dưới sự uy hiếp của Trịnh Bình Long, nhưng sắc mặt Tần Lâm vẫn không hề thay đổi.
Lúc đó nghĩ rằng anh chỉ có y thuật hơn người nên mới tự tin như vậy.
Nhưng bây giờ nghĩ lại, rất có thể thân thủ của Tần Lâm cũng vô cùng phi thường, vốn biết rằng Trịnh Bình Long không thể tổn thương anh nên trong lòng mới dự tính trước như vậy.
Lý do chính khiến anh không đích thân xử lý Tề Hiền là vì xem thường.
Do vậy Trịnh Bình Long mới cảm thấy Tần Lâm thật sự lợi hại, nên đến đây để làm công cho anh.
Diệp Vãn Nhi thè lưỡi làm trò với Tần Lâm, y quán này của bọn họ quả là nơi ‘ngọa hổ tàng long’ mà.
Mấy ngày nay cô có tra trên mạng mới biết được Khổng Phàm Lâm không phải người thường, mà là một bậc thầy về Đông y!
Toàn quốc tổng cộng có hơn mười người có tư cách được xưng là bậc thầy Đông y, Khổng Phàm Lâm là một trong số đó.
Một nhân vật lớn như vậy lại đến đây làm công cho anh Tiểu Lâm, hôm nay Trịnh Bình Long cũng đến đây, có lẽ ông ta cũng là một nhân vật máu mặt.
Vẫn là anh Tiểu Lâm lợi hại nhất.
Khi đang dọn dẹp y quán để chuẩn bị đón bệnh nhân thì bỗng có hai người bước vào, một nam một nữ.
Bọn họ đều khoảng tầm hai mươi, người nam ăn mặc bình thường nhưng giá cả không hề rẻ, người nữ ăn mặc lộng lẫy nhưng cả người toát ra vẻ tầm thường của mấy tên nhà giàu mới nổi.
Vừa bước vào, người phụ nữ ôm lấy bụng, sắc mặt hơi tái.
“Bác sĩ, bụng của bạn gái tôi bị đau, mọi người khám giúp cô ấy với”.
Nói xong, hai người ngẩng đầu lên, nhất thời hốt hoảng.
“Diệp Vãn Nhi! Sao lại là cô?”
Diệp Vãn Nhi ngớ ra một lúc, biểu cảm có chút kỳ lạ.
“Đinh Minh Lượng, Trịnh Hân?”
Trịnh Hân nhìn thấy Diệp Vãn Nhi, đột nhiên cười khẩy.
“Đường đường là hoa khôi lớp chúng ta, bây giờ lại đi làm y tá? Ha ha, đúng là lên voi xuống chó mà, bây giờ cũng đến lượt cô ‘hầu hạ’ tôi rồi đó.”