Diệp Vãn Nhi nhíu mày, cảm thấy hơi bực mình.
Trịnh Hân và Đinh Minh Lượng trước đây đều là bạn học của cô, khi còn đi học họ đã yêu nhau, sau này Đinh Minh Lượng mới bí mật theo đuổi Diệp Vãn Nhi.
Lúc đó mọi người đều biết chuyện của Trịnh Hân và Đinh Minh Lượng, ngay cả giáo viên cũng không ngoại lệ, và đương nhiên Diệp Vãn Nhi cũng biết.
Cô không ngờ rằng Đinh Minh Lượng sẽ tỏ tình với cô, lúc đó cô đã mắng anh ta ngay tại chỗ, kết quả lại bị người khác thấy, sau đó cả trường đều biết chuyện.
Lúc Trịnh Hân biết tin liền đòi chia tay với Đinh Minh Lượng.
Trong lòng cô ta cảm thấy vô cùng khó chịu, mặc dù Diệp Vãn Nhi không đồng ý nhưng cô ta vẫn cảm thấy bạn trai mình đã bị cướp mất.
Vốn dĩ Trịnh Hân thừa biết bản thân không bằng Diệp Vãn Nhi, nhưng cô ta lại luôn muốn so sánh, vì sự việc này nên mọi người đều bàn tán sau lưng cô ta.
Nói rằng Trịnh Hân không xinh như Diệp Vãn Nhi, cũng không dịu dàng bằng nên Đinh Minh Lượng mới muốn cắt đứt mối quan hệ với cô ta.
Những lời bàn tán đó khiến Trịnh Hân cảm thấy vô cùng khó chịu, nên cô ta đã tung tin đồn khắp mọi nơi.
Nói rằng Diệp Vãn Nhi luôn giữ mình trong sạch lại đi quyến rũ đàn ông, chính cô mới là người quyến rũ Đinh Minh Lượng để rồi dẫn đến sự việc ngày hôm đó.
Khi còn là học sinh , chẳng mấy ai phân biệt được thật giả, nên cứ nghe nhầm đồn bậy, đến mức nhiều người còn cho rằng Diệp Vãn Nhi đã từng qua lại với Đinh Minh Lượng.
Sau đó, Diệp Vãn Nhi đã thôi học, nhưng sự việc vẫn chưa kết thúc.
Chỉ không ngờ rằng sau bao nhiêu năm, hai người lại quay về với nhau.
Diệp Vãn Nhi đảo tròng mắt, nói.
“Chỗ nào không khỏe cứ nói với bác sĩ Khổng là được”.
Trịnh Hân vừa ngồi trên ghế để Khổng Phàm Lâm bắt mạch vừa nói.
“Tôi nghe nói năm đó cô nghỉ học là vì chuyện gia đình, xem ra có vẻ là thật nhỉ, trước đây không phải là thiên kim đại tiểu thư sao, bây giờ sao lại đi làm công rồi?”
Diệp Vãn Nhi điềm tĩnh nói: “Làm công thì sao, tôi có tay có chân, có thể tự nuôi sống bản thân”.
Trịnh Hân mỉm cười vớ vẻ chế nhạo: “Ái chà, nghe thật đau lòng quá thể, lúc còn đi học cô vẫn luôn so bì với tôi mà, sao bây giờ không so nữa đi?”
Diệp Vãn Nhi không thèm để ý đến cô ta, khi còn đi học còn lâu Diệp Vãn Nhi mới thèm so sánh với Trịnh Hân, chỉ có cô ta tự nghĩ như vậy.
Khổng Phàm Lâm bắt mạch xong rồi nói: “Không có gì đáng ngại, bởi vì ăn nhiều đồ lạnh quá nên trong bụng mới có nhiều khí lạnh”.
Trịnh Hân cười nói: “Vậy à, hôm qua chồng tôi dắt đi ăn hải sản, vì ngon quá nên ăn hơi nhiều một chút”.
Nói xong, Trịnh Hân cảm thấy mình hơn hẳn người khác, bèn nói.
“Nhà hàng hải sản mà chồng tôi đưa tôi đến không phải là loại hải sản chiên mà mọi người thường ăn, mà là hải sản tươi sống ở vùng biển sâu, sashimi cá hồi, sò đỏ, cá ngừ vây xanh, Diệp Vãn Nhi, mức sống hiện tại của tôi không tồi chứ?”
Diệp Vãn Nhi cười trừ, đáp: “Ha ha, quả không tồi”.
Trịnh Hân giả vờ bày ra vẻ mặt bùi ngùi.
“Haiz, lúc đầu tôi còn nghĩ mình là một cô gái bình thường, còn cô là một đại tiểu thư được ăn sung mặc sướng, nhưng bây giờ thì sao, tôi lại trở thành phú bà còn cô lại là một y tá đi làm công, đúng là thế sự xoay vần mà, cuộc đời vốn không thể đoán trước được”.
Năm đó Trịnh Hân luôn bị áp đảo bởi Diệp Vãn Nhi, bây giờ không dễ gì mới tìm lại được chỗ đứng, đương nhiên phải hoạnh họe đủ điều.