Nhìn nhà hàng Michelin này Đinh Minh Lượng nhướng mày, có vẻ hơi ngượng ngùng.
Michelin ba sao, nhà hàng này chuyên hải sản Nhật, đắt hơn Michelin bình thường, chi phí bình quân của mỗi người phải trên nghìn tệ, hơn nữa đó chỉ là khi không uống rượu, nếu gọi một chai rượu thì sẽ đắt hơn nữa.
Hai người họ ăn một bữa, vớ vẩn phải mất hàng chục nghìn tệ.
Đinh Minh Lượng chẳng qua chỉ là nhân viên văn phòng với mức thu nhập hàng tháng tầm hai, ba chục nghìn tệ, đắt đỏ như thế anh ta chắc chắn không thể nào chi trả được.
Hai ngày nay Trịnh Hân đã tiêu nhiều tiền, lại đi nhà hàng Michelin này nữa, sợ rằng.....
Trịnh Hân nhìn thấy mặt Đinh Minh Lượng biến sắc liền làm nũng.
“Chồng! Sao anh không nói gì chứ, không phải anh yêu em nhất sao!”
Đinh Minh Lượng chẳng còn cách nào nữa đành phải gật đầu.
“Được, được, được, đi, để anh đặt chỗ”.
Đinh Minh Lượng lấy điện thoại gọi điện cho nhà hàng.
“Xin chào, tôi muốn đặt chỗ”.
“Chào anh, bên chúng tôi có hai loại chỗ, loại thứ nhất là chỗ ngồi phổ thông, loại thứ hai là chỗ ngồi VIP sang trọng, anh muốn đặt loại nào?”
Đinh Minh Lượng nhíu mày: “Có gì khác biệt?”
“Chỗ ngồi phổ thông thấp nhất là tốn một nghìn tệ, còn chỗ ngồi VIP sang trọng tối thiểu tốn hai chục nghìn tệ”.
Đinh Minh Lượng thầm sửng sốt, sợ thật, mức chi phí tối thiểu đã là hai chục nghìn tệ, thực sự quá đắt.
Đinh Minh Lượng cầm điện thoại, quay đầu nói nhỏ.
“Loại phổ thông là được rồi”.
Mặc dù Trịnh Hân nghe thấy nhưng cũng không để ý, chủ yếu cô ta muốn ăn ở nơi sang chảnh, chụp vài tấm hình đăng lên dòng thời gian để khoe khoang là được rồi.
Còn về việc mấy món đó có thực sự đáng tiền hay không thì cô ta cũng chẳng biết.
“Vợ ơi, anh đặt xong rồi, chúng ta đi thôi”.
“Chồng em giỏi thật đấy!”
Hai người lái xe đến trước cửa nhà hàng này.
Vừa bước vào lập tức cảm thấy xa hoa, sang trọng, nhà hàng này rất rộng, bên trong trang trí cây cảnh, còn có sông núi nhân tạo, môi trường sinh thái chiếm nửa già, khoảng cách giữa các bàn ăn rất xa, không làm phiền đến nhau.
Chỉ môi trường này thôi đã thấy rất đắt rồi.
“Woa! Chỗ này thật sang trọng!”
Trịnh Hân cũng lần đầu tiên đến nhà hàng kiểu này, đâu đâu cũng cảm thấy tươi mới.
“Chồng ơi anh xem bên kia!”
Nhà hàng gần biển, phía nhìn ra biển là cửa sổ sát đất rất rộng, bên cạnh còn có nghệ sĩ piano và violin không ngừng biểu diễn, bầu không khí rất tốt.
“Chúng ta có thể ngồi bên kia không?”
Phục vụ đến rồi nói.
“Xin chào, hai vị đặt chỗ ngồi phổ thông, ở bên này”.
Phục vụ chỉ vào vị trí không được đẹp cho lắm ở giữa.
Mặc dù Trịnh Hân có chút thất vọng, có điều cô ta cũng không để ý, dù thế nào cũng đều là đến ăn ở nhà hàng Michelin.
Hai người nhanh chóng ngồi xuống, sau khi gọi chút đồ ăn, Trịnh Hân bắt đầu chụp ảnh.
Đinh Minh Lượng thở phào nhẹ nhõm, may là dạ dày cô ta khó chịu, không gọi món gì, nếu không bữa cơm này phải mất mấy nghìn tệ.
Lúc Trịnh Hân chụp ảnh, nhìn thấy Tần Lâm và Diệp Vãn Nhi vào trong.
Cô ta lập tức nhíu mày lại.
“Sao hai người lại đến đây?”
Vừa mới gặp nhau chưa cách đây không lâu, không ngờ lại gặp nhau ở chỗ này.
Bọn họ đến đây làm gì, nhà hàng sang trọng như thế này là nơi họ có thể chi trả nổi sao?
Đinh Minh Lượng hừ lạnh lùng một tiếng: “Chắc là không biết giá của nhà hàng này chứ gì, mà ở đây nếu không đặt trước thì không thể đến ăn được, đợi lát nữa xem nhân viên phục vụ chế nhạo họ thế nào”.
Sau khi vào Diệp Vãn Nhi nói.
“Anh Tiểu Lâm, em đi vào nhà vệ sinh trước, anh đợi em một lát!”
“Được!”
Tần Lâm vào trong hỏi nhân viên phục vụ.
“Nhà vệ sinh đi lối nào vậy?”
Nhân viên phục vụ rất lễ phép: “Xin hỏi anh đã đặt bàn trước chưa ạ? Nhà vệ sinh ở bên trong”.
Tần Lâm gật đầu: “Tôi đặt rồi, bạn tôi muốn vào nhà vệ sinh trước”.
Lúc nói Diệp Vãn Nhi định đi vào trong.
Đột nhiên Trịnh Hân đứng dậy.
“Ha ha! Bọn họ chưa đặt bàn trước, bọn họ đến để dùng nhà vệ sinh!”
Trịnh Hân nói to như thế, lập tức ánh mắt đám đông đều nhìn qua, ở một nhà hàng sang trọng yên tĩnh như thế này, tất cả mọi người đều quay lại hóng chuyện.
Có điều Trịnh Hân cũng không để ý, dù sao người mất mặt cũng không phải là cô ta.
Nhân viên phục vụ sững sờ, có chút mông lung.
Trịnh Hân cười khẩy, cô ta tiến đến chỉ vào hai người rồi nói.
“Hai người họ lừa anh đấy, bọn họ không thể nào chi trả được, chắc chắn là đi ở bên ngoài mệt muốn dùng đi vệ sinh, đến viện cớ để mượn dùng nhà vệ sinh ở đây, vì thế mới cố ý nói là đặt bàn trước rồi”.
Nhân viên phục vụ nhíu mày: “Không phải chứ?’
Trịnh Hân hừ lạnh lùng rồi nói: “Sao lại không phải chứ, loại người này tôi gặp nhiều rồi, không có tiền gọi xe chỉ có thể đi bộ hoặc đi xe bus, bởi vì mất nhiều thời gian nên phải đi vệ sinh ở bên ngoài, mà gần đây không có quán KFC nào, bọn họ mới vào chỗ này, dù sao nhà vệ sinh ở nhà hàng cao cấp như thế này cũng sẽ miễn phí giấy vệ sinh, nói không chừng lúc đi ra bọn họ còn tiện thể lấy luôn vài cuộn giấy vệ sinh!”
Nhân viên phục vụ nhíu mày, thực sự có loại người như vậy sao?
Có điều cách ăn mặc của Tần Lâm thực sự không giống với người có tiền cho lắm, sắc mặt của phục vụ trở nên u ám, anh ta nói.
“Mời anh ra ngoài”.
Tần Lâm nhíu mày lại: “Tôi nói rồi, tôi đã đặt bàn trước, anh nghe dăm ba câu của người phụ nữ này liền đuổi khách sao?”
Nhân viên phục vụ cười khẩy: “Khách? Đến dùng ké nhà vệ sinh, trộm giấy vệ sinh cũng là khách sao? Người phụ nữ này đã gọi món rồi, các người là cái thá gì chứ?”
Lời nói của nhân viên phục vụ khiến Tầm Lâm, Diệp Vãn Nhi có chút có chịu.
“Anh đúng là quá không tôn trọng người khác rồi đấy. Chúng tôi có đặt bàn trước rồi, không phải đến đây để ăn cắp giấy vệ sinh!”, Diệp Vãn Nhi cũng tức giận, nhà hàng Michelin sao nhân viên phục vụ lại có tố chất thế này chứ?
Nhân viên phục vụ hừ lạnh lùng một tiếng: “Bớt dùng chiêu này với tôi đi, bây giờ các người mau chóng cút ra ngoài cho tôi, đừng mất mặt ở đây nữa, nếu không tôi sẽ gọi bảo vệ!”
Cãi nhau ầm ĩ đã thu hút sự chú ý của tất cả khách hàng, sau đó một người đàn ông mặc vest xuất hiện.
“Tiểu Lưu, sao thế?”
Người phục vụ tên Tiểu Lưu đó nói: “Hai người này chưa đặt bàn trước mà vẫn đòi vào nhà vệ sinh của chúng ta……”
Giám đốc nhà hàng cau mày: “Cậu cũng không thể đối xử với khách như thế, tôi dạy cậu thế nào?”
Giám đốc lập tức thay đổi vẻ mặt cười khách khí: “Hai vị muốn mượn dùng nhà vệ sinh sao? Mời vào trong”.
Trịnh Hân cười khẩy.
“Giám đốc đúng là tử tế, rõ ràng biết các người sẽ không ăn uống ở đây nhưng vẫn cho các người mượn dùng”.
Giám đốc cười: “Bất luận có chi tiền hay không thì phục vụ mới là tôn chỉ của chúng tôi”.
Lời nói của vị giám đốc này cũng khá ổn, Tần Lâm và Diệp Vãn Nhi cũng bớt giận.
“Tôi nói rồi, tôi đã đặt trước, là bàn số ba”.
Giám đốc sững sờ, vừa định nói thì Trịnh Hân bật cười.
“Ha ha! Anh đừng có mà bốc phét, anh nói số khác thì không sao, đằng này anh lại nói bàn số ba, tôi nói cho anh biết, chồng tôi đặt bàn số ba, anh chắc chắn là đặt cùng một bàn với chồng tôi chứ?”