Y võ song toàn – Tần Lâm (full) – Cao thủ Y võ

Chương 202: Bàn ăn sang trọng của khách VIP

Lời Trịnh Hân vừa nói ra, mọi người lập tức có
chút không hiểu.

Chẳng nhẽ, hai người này thực sự đến để dùng
nhờ nhà vệ sinh sao?

Giám đốc nhà người ta cũng xuống nước rồi, đề
bọn họ không cần dùng bữa cũng có thể dùng nhà vệ
sinh, sao còn không biết điều chứ? Chẳng phải đang
tự khiển mình khó chịu sao?

Giám đốc cũng nhíu mày: “Thưa cậu, số điện
thoại của cậu là bao nhiêu, để tôi tra xem”.

Dù sao cậu đây đã cố chấp bảo mình có đặt bàn
trước thì tra một chút là sẽ biết ngay đúng hay sai.

Sau khi Tần Lâm báo số điện thoại, giám đốc
nhập vào máy tính, mặt lập tức cứng đờ, vội vàng nói.

“Xin lỗi cậu, cậu đúng là có đặt bàn trước, xin
mời!”

Giám đốc nói như vậy khiến mọi người đều trợn
tròn mắt, đúng là có đặt bàn trước, không ngờ lại có
nhầm lẫn!

Sắc mặt Trịnh Hân thay đổi: “Không thể nào, bàn

mà chồng tôi đặt mới là bàn ba, chẳng nhẽ chúng tôi
nhầm sao?"

Lúc này, Đinh Minh Lượng đứng dậy.

“Không sai, bàn chúng tôi đặt trước là bàn ba,
mấy người tra xem, nhất định là có nhầm lẫn gì rồi,
ông tra lại số điện thoại của anh ta xem, biết đâu anh
ta nói vớ vần đấy"

Giám đốc mặt không cảm xúc nói: “Đúng là bàn
ba, chỉ có điều hai vị đây sẽ ngồi ở bàn ăn sang trọng
của khách VIP, khác chỗ của hai vị đây”.

Nói xong, hai người Trịnh Hân nhất thời bối rối.

Bàn ăn sang trọng của khách VỊP!

Đỉnh Minh Lượng biết rõ, đó là vị trí cạnh cửa sổ
sát đất bên cạnh biển, giá của bàn đó ít nhất phải hai
mươi nghìn, đấy mới chỉ là ngồi không ở đó không ăn
không uống gì, không gọi đồ gì đã phải trả hai mươi
nghìn tệ rồi.

Diệp Vãn Nhi và Tần Lâm này chỉ là bác sĩ và y tá
lại có thể có trả được tiền cho vị trí cao cấp đến thể
sao?

Trịnh Hân nghe thấy vậy, hai người kia ấy mà lại
ngồi bàn VIP?

“Chồng ơi, em cũng muốn ngồi bên đó!”

Trịnh Hân đã muốn ngồi bên đó từ trước rồi, chỉ
có điều Đinh Minh Lượng đã đặt bàn xong, nên không

đổi được.

Nhưng bây giờ nhìn thấy hai người Diệp Vãn Nhi
có thể ngồi ở bên đó, trong lòng lập tức thấy không
thoải mái.

Giám đốc nói: “Bây gið vẫn còn bàn ăn sang trọng
dành cho khách VỊP, nếu như hai vị muốn nâng cấp
lên bàn ăn đó, thì tôi có thể đổi”.

Trịnh Hân vui mừng nói: “Chồng ơi, chúng mình đi
đi!"

Khóe miệng Định Minh Lượng giật giật, hai mươi
nghìn đấy...ăn một bữa cơm mà tổn tận hai mươi
nghìn, đúng là đắt chết mài!

“Vợ à, hay là..."

Nếu là ngày thường, Trịnh Hân sẽ không tùy hứng
như ngày hôm nay, dù sao có nhiều tiền như thế tiêu
một chút thì có gì không tốt chứ.

Dù sao bây giờ trước mặt Diệp Vẫn Nhi, cô ta
cũng không muốn thua.

“Em không quan tâm, em muốn sang bên đó!”

Đỉnh Minh Lượng bất đắc dĩ, chỉ có thể nhắm mắt
gật đầu.

“Được rồi".

Nói xong, mọi người đều ngồi vào chỗ.



Hai người Tần Lâm ngồi bàn số ba, bọn họ ngồi



-----------------------

Advertisement
';
Advertisement