Y võ song toàn – Tần Lâm (full) – Cao thủ Y võ

Trịnh Hân mặc áo khoác, gọi điện cho Đinh Minh Lượng, kết quả phát hiện ra đối phương tắt máy, cô ta nhíu mày hét hai tiếng.  

             “Chồng ơi! Chồng ơi! Đinh Minh Lượng!”  

             Mấy tiếng hét này khiến mọi người trong nhà hàng đều chú ý đến cô ta, nhưng chẳng thấy bóng dáng của Đinh Minh Lượng đâu.  

             Trịnh Hân đột nhiên có dự cảm không lành, tên đàn ông thối tha này, dám bỏ cô ta mà chạy mất.  

             Trịnh Hân vội vã đứng dậy khỏi bàn ăn, đi ra ngoài.  

             Nhân viên phục vụ cười cười đi qua: “Thưa chị, chị có muốn thanh toán không ạ?”  

             Trịnh Hân nhíu mày: “Tôi đi tìm chồng tôi, chồng tôi thanh toán!”  

             Nhân viên phục vụ nói: “Thật ngại quá, chồng của chị vừa đi ra ngoài, nếu chị không thanh toán thì không được đi ra ngoài”.  

             Trịnh Hân nhíu mày: “Anh có ý gì? Anh nói tôi ăn quỵt à? Tí nữa chồng tôi quay về trả tiền!”  

             Trịnh Hân đợi mãi, gọi mấy cuộc điện thoại, mười phút sau, cô ta có chút tuyệt vọng.  

             “Tên khốn, dám chạy mất!”  

             “Được rồi, tôi tự trả!”  

             Trịnh Hân cầm hóa đơn lên, lập tức trợn tròn mắt.  

             “Hơn bốn trăm nghìn! Sao lại đắt như vậy, nhà hàng của mấy người ăn cướp à?”  

             Giám đốc vội vàng đi tới, lạnh lùng nói: “Xin cô nói năng có trách nhiệm một chút, giá cả của nhà hàng chút tôi rất chuẩn, lúc nãy hai người có gọi hai chai champagne, có giá bốn trăm nghìn, còn mấy món trên bàn chỉ có giá mấy chục nghìn”.  

             “Cái gì cơ! Hai chai rượu mà có giá bốn trăm nghìn!?”  

             Trịnh Hân trợn tròn mắt, quay đầu nhìn Diệp Vãn Nhi, trợn mắt.  

             “Diệp Vãn Nhi! Cô lừa tôi?!”  

             Tần Lâm lạnh lùng cười: “Lừa cô? Chúng tôi lừa cô lúc nào vậy? Tôi gọi món của tôi, là cô cứ muốn gọi gấp đôi món của chúng tôi chứ”.  

             “Anh...”  

             Trịnh Hân tức đến mức nghiến răng nghiến lợi, không sai, lời Tần Lâm nói là thật, là tự cô ta cứ muốn gọi theo Tần Lâm, mà còn muốn gấp hai lần lên.  

             Cô ta chỉ nghĩ, với địa vị của Diệp Vãn Nhi, ăn một bữa cơm tốn bao nhiêu tiền chứ, thì ăn mất hai lần cô ấy thì có làm sao?  

             Kết quả thì đúng không ngờ, Diệp Vãn Nhi này gọi nhiều món đắt tiền như vậy!  

             Hơn bốn trăm nghìn, cô ta trả thế nào được!  

             Nhìn thấy sắc mặt của Trịnh Hân, giám đốc đánh mắt về phía nhân viên phục vụ, hai người thanh niên đứng chắn ở trước cửa.  

             Từ khi cô Trịnh Hân này đi vào, giám đốc đã không vừa mắt cô ta rồi, mắt chó mà còn khinh người, kiêu căng phách lối, trong mắt chẳng có ai, còn cho rằng mình là người có địa vị, kết quả đến lúc thanh toán lại kỳ kèo như vậy?  

             Mấy nhân viên phục vụ vây quanh, giám đốc nói: “Mời cô thanh toán, nếu không chúng tôi sẽ không khách khí”.  

             Trịnh Hân sợ hết hồn, cố lùi về sau.  

             “Chồng, chồng tôi sẽ đến thanh toán cho tôi...”  

             “Xin lỗi cô, chúng tôi đợi lâu thế này rồi, mời cô nhanh chút”.  

             Sắc mặt Trịnh Hân tái nhợt, cô ta có thể đoán được, tên Đinh Minh Lượng này quăng cô ta mà chạy mất rồi.  

             Loại đàn ông này đúng là có một không hai, biết bữa này hết mấy trăm nghìn, anh ta lại bỏ chạy rồi, để một mình Trịnh Hân ở lại thanh toán.  

             Trịnh Hân tức giận nghiến răng: “Tôi chỉ trả một nửa, tên đàn ông kia trả một nữa, mấy người tìm anh ta mà tính ấy!”  

             Giám đốc lạnh lùng cười: “Xin lỗi, chúng tôi chỉ tìm cô, hai người đi cùng nhau mà”.  

             Trịnh Hân nói: “Ai bảo tôi đi cùng anh ta chứ, chúng tôi chưa kết hôn, mới chỉ là bạn trai bạn gái, bây giờ anh ta chạy mất rồi, tôi cũng chia tay với anh ta, ai trả phần người ấy!”  

             Giám đốc vẫn kiên quyết, lạnh lùng nói: “Vẫn chưa kết hôn mà hai người xưng hô vợ chồng ngọt xớt thế? Nếu không trả tiền thì chúng tôi sẽ phải sử dụng biện pháp cưỡng chế”.  

             “Tôi...”  

             Bị mấy nhân viên phục vụ vây xung quanh, Trịnh Hân có hơi sợ hãi, lùi về sau mấy bước, sắc mặt vô cùng khó coi, hơn bốn trăm nghìn tiền mặt, cô ta móc đâu ra?  

             Trịnh Hân quay đầu nhìn Diệp Vãn Nhi nói.  

             “Vãn Nhi, tôi mượn cô tiền có được không, cô thanh toán giúp tôi, tôi đảm bảo sẽ trả cô!”  

             Mặc dù Diệp Vãn Nhi lương thiện nhưng cô ấy không có ngu, Trịnh Hân nhiều lần khiêu khích cô ấy, bây giờ không giả vờ được nữa, cho cô ta mượn thì thì đúng là mất não?  

             “Không cho mượn”.  

             Nhìn thấy dáng vẻ lạnh lùng của Diệp Vãn Nhi, Trịnh Hân nghiến răng: “Tôi thấy hai người đâu có trả nổi tiền ăn nhỉ! Nhân viên phục vụ đâu, bắt bọn họ lai, bọn họ cũng không trả nổi tiền ăn, bọn họ chỉ muốn hơn thua với tôi thôi, vậy nên mới gọi nhiều món đắt tiền đến vậy, bọn họ nhất định cũng không trả nổi...”  

             Khi Trịnh Hân như con chó điên muốn cắn người lung tung, một nhân viên phục vụ chạy tới, in hóa đơn cho Tần Lâm, lễ phép mà nói.  

             “Thưa anh, hóa đơn của anh đây ạ”.  

             Nhìn thấy hóa đơn, Trịnh Hân đần người ra.  

             Bọn họ lại thực sự thanh toán, một bữa ăn trị giá mấy trăm nghìn mà bọn họ thanh toán nổi?  

             Hơn nữa, nhìn dáng vẻ của Tần Lâm thì chẳng có vẻ gì là xót tiền cả, hơn nữa còn tùy ý ăn cứ như đang ăn bữa cơm bình thường vậy.  

             Bọn họ...giàu như vậy sao?  

             ...  

             Hai người Tần Lâm đi thẳng, không thèm quay đầu nhìn lại nhà hàng, cuối cùng Trịnh Hân thanh toán thế nào họ cũng chẳng thèm quan tâm, loại phụ nữ mất não như cô ta nhất định chẳng có kết cục tốt.  

             Diệp Vãn Nhi có hơi không vui, dẫu gì cũng được coi là bạn học, mặc dù nói Trịnh Hân thích so sánh hơn thua, nhưng cũng chưa xảy ra chuyện gì quá đáng cả, bạn trai cô ta cực phẩm quá, dám bỏ chạy để trốn thanh toán, đúng là tuyệt tình thật.  

             Hai người đi taxi về y quán, đến giữa đường, Diệp Vãn Nhi đột nhiên nhìn thấy một bóng người.  

             “Anh Tiểu Lâm, anh nhìn xem!”  

             “Anh xem người kia có phải Đinh Minh Lượng không?”  

             Khi đi qua cổng khách sạn, Diệp Vãn Nhi nhìn thấy một bóng người rất giống Đinh Minh Lượng.  

             Tần Lâm vừa nhìn liền gật đầu, có vẻ đúng vậy.  

             “Bác tài quay xe giúp cháu!”, mặc dù Trịnh Hân rất đáng ghét nhưng dẫu sao cũng là bạn học của Diệp Vãn Nhi, Đinh Minh Lượng này càng đáng ghét hơn, nỡ bỏ Trịnh Hân ở lại một mình trả hơn bốn trăm nghìn.  

             Mặc dù không cần thiết phải lấy lại công bằng cho Trịnh Hân, nhưng nhìn thấy bộ dạng chó má của Đinh Minh Lượng thì thực sự có chút khó chịu.  

             Hai người xuống xe, đi đến cổng khách sạn, đám người Đinh Minh Lượng đã đi vào trong.  

             Diệp Vãn Nhi vừa định đuổi theo, hai tên bảo vệ đã chặn bọn họ hai.  

             “Hai vị, bên trong đang tổ chức dạ tiệc từ thiện, hai người có thư mời không?”  

             Diệp Vãn Nhi lắc đầu: “Không có”.  

             “Xin lỗi, nếu không có thì không được vào”.  

             Tần Lâm ngẩng đầu nhìn, bên trên có viết cái gì mà dạ tiệc từ thiện tiền trợ cấp cho sinh viên đại học nghèo, anh đột nhiên hỏi.  

             “Đây có phải hoạt động quyên góp lúc trước được tổ chức tại khách sạn Hoa Tử Kinh không?”  

             “Đúng vậy, anh biết sao?”  

             “Ừm, tôi cũng quyên góp một chút tiền”.  

             Bảo vệ nghe thấy vậy liền mở cổng rồi nói.  

             “Nếu anh đã quyên tiền thì có thể tham gia, lòng nhân ái không phân ít nhiều”.  

             Theo như tên bảo vệ này thấy, Tần Lâm chắc chỉ quyên góp được mười tệ tám tệ là cùng, có điều đều là quyên tiền, cũng là cho đi chút tấm lòng, để anh đi vào cũng chẳng có vấn đề gì.  

             Tần Lâm gật đầu, đi vào với Diệp Vãn Nhi.  

             Đương nhiên, tên bảo vệ này nhất định không ngờ tới, Tần Lâm không quyên góp tám hay mười tệ gì cả, mà quyên tận mười triệu!  

             “Lúc trước nghe nói Đinh Minh Lượng hình như là phó giám đốc tổ chức từ thiện, có nhân cách chó tha như vậy mà lại có mặt mũi đi làm ở tổ chức từ thiện?”

Advertisement
';
Advertisement