Diệp Vãn Nhi càng nghĩ càng cảm thấy con người này thực sự quá tệ, nếu như đổi lại là Tần Lâm bỏ lại cô ấy, để cô ấy trả bữa ăn mấy trăm nghìn, cô ấy chắc chắn sẽ sụp đổ.
Sau khi hai người đi vào, thấy bên trong có không ít người, đa số là người đi đường đến tham gia quyên góp.
Nhưng không có ai quen cả, phỏng chừng kiểu xí nghiệp của Mạnh Văn Cương cũng không quan tâm đến kiểu từ thiện này.
Bây giờ có rất nhiều hoạt động từ thiện, nếu tập đoàn Mạnh Thị muốn ra tay thì chắc chắn sẽ tổ chức lớn hơn như thế này.
Tiệc tối sắp bắt đầu rồi, nhưng mấy người nhân viên ở bên hậu cần lại rất rối loạn.
Một cô gái nằm trước chiếc máy tính khóc lóc không ngừng.
"Tiểu Phương à, cô làm ăn kiểu gì thế, sao lại phạm phải sai lầm đơn giản như thế này? Tiền quyên góp lại còn có thể đòi lại sao?"
Cô gái tên Tiểu Phương là nhân viên kế toán thực tập, người xử lý công việc tiền nong của tổ chức từ thiện bọn họ.
Kết quả là hôm nay cô mắc lỗi, vốn khoản tiền từ thiện của mọi người được chuyển vào tài khoản công ty, nhưng cô không cẩn thận chuyển nhầm cho tài khoản của một người quyên góp.
Tổng cộng hơn hai mươi triệu đều chuyển nhầm hết.
"Hay là chúng ta liên hệ với người quyên góp đó xem, bảo anh ấy chuyển lại cho chúng ta".
"Cậu cảm thấy có khả năng đấy sao, hơn hai mươi triệu đó, ai mà không động lòng chứ, còn chuyển lại cho cậu nữa chứ?"
"Cái này cũng không đúng, dù gì thì cũng là người quyên góp, người ta đã có lòng quyên góp, chắc sẽ dễ nói chuyện thôi?"
"Hả, nói hay lắm? Cậu thử là biết ngay, chắc có thông tin của người quyên góp chứ?"
Mọi người tra một lúc nhưng chỉ có số thẻ ngân hàng, không có số điện thoại và tên tuổi.
"Chuyện gì vậy, người quyên góp sao lại không để lại tên vậy?"
Mọi người xem lại, hình như là khách của Vương Giai Minh.
"Vương Giai Minh, qua đây một chút!"
Vương Giai Minh bước tới, nhìn tài khoản này một lát liền nhớ ra.
"Tôi nhớ rồi, là một anh trai! Quyên góp mười triệu!"
"Cái gì, cậu nói người không để lại tên này đã quyên góp mười triệu?"
Vương Giai Minh gật đầu: "Đúng rồi, tất cả các khách hàng của tôi, chỉ có anh ấy là không để lại tên tuổi số điện thoại, không sai đâu".
"Người có thể quyên góp mười triệu, chắc chắn là người không thiếu tiền, chắc là sẽ trả lại cho chúng ta thôi nhỉ?"
"Cái này cũng chưa chắc, kiểu người gì mà chả có, nói không chừng ban đầu quyên góp là vì một phút bốc đồng, bây giờ được trả lại gấp đôi, chắc sướng muốn chết".
Vương Giai Minh suy nghĩ một chút rồi lắc đầu: "Không đâu, tôi thấy anh trai đó chắc chắn sẽ trả lại cho chúng ta, bây giờ đến ngân hàng nhờ giúp đỡ, tra thông tin của anh ấy".
Mọi người vội vàng bắt tay vào việc, liên hệ với nhân viên ngân hàng, nói rõ mọi chuyện, mong bọn họ tra ra phương thức liên lạc của người quyên góp.
Vậy mà câu trả lời của bên ngân hàng khiến người ta vô cùng kinh ngạc, nói rằng bọn họ không có tư cách tra ra thân phận của người quyên góp.
Tấm thẻ này là tấm thẻ đen vạn năng của ngân hàng Thụy Sĩ, với thân phận của bọn họ thì không ai có tư cách tra thông tin.
Mọi người đều im lặng, vậy bây giờ phải làm thế nào?
Khoản từ thiện hơn hai mươi triệu vốn có thể giúp đỡ rất nhiều sinh viên nghèo, kết quả là mất bay như một cơn gió, nếu không tìm được lại thì công sức của tất cả mọi người đều đổ ra sông ra biển.
Vương Giai Minh nghĩ lại một chút:" Gọi MC ra đây, nói không chừng vị ấy cũng ở đây".
Những người khác đều lắc đầu, cũng chẳng hy vọng gì nhiều, dù gì thì người ta còn không để lại tên, càng không có khả năng ở đây.
Nhưng mọi người cũng chỉ có thể thử, một MC nữ bước ra đứng trên bục cao, nói với vẻ mặt nghiêm túc.
"Các vị, thật ngại quá, công ty chúng tôi xảy ra chút sự cố".
"Vốn lần quyên góp này được hơn hai mươi triệu nhưng vì nhân viên tài vụ của chúng tôi đã nhầm lẫn nên hai mười triệu tiền quyên góp này đã chuyển vào thẻ một vị khách đã quyên góp".
Xì xào!
Mọi người dưới khán đài đột nhiên xôn xao, còn có chuyện này sao.
"Vậy không phải là nhặt được tiền rồi sao, tôi quyên góp năm nghìn tệ, nếu hai mươi triệu này mà chuyển vào thẻ của tôi, thì tôi sẽ không trả đâu".
"Ha ha, ai trả người đó ngu, là do bọn họ tự chuyển nhầm, không thể trách chúng ta được".
"Đúng đó, quyên góp yêu thương, lại được phát tài, nói không chừng là người tốt được báo đáp ấy".
Nghe thấy đám đông bên dưới bàn tán, Vương Giai Minh, Tiểu Phương và những người khác đều có vẻ mặt không mấy vui vẻ.
Xã hội bây giờ là như vậy đó, bản chất của con người là tham lam, muốn bọn họ phun tiền đã ăn ra e là không thể nào.
MC lại nói: "Người này đã quyên góp một số tiền rất lớn, nhưng lại không để lại tên họ, anh ấy đã quyên góp tổng cộng mười triệu! Xin hỏi, vị đó có ở đây không?"
Đột nhiên những người ở dưới khán đài lại rộ lên, quyên góp mười triệu, người này là đại gia sao?
Tần Lâm nghe vậy liền ngây người.
Quyên góp mười triệu, không để lại tên, là anh sao?
Bọn họ chuyển tiền nhầm sao, chuyển vào thẻ của Tần Lâm?
Tần Lâm cầm điện thoại lên gọi cho ngân hàng, muốn kiểm tra xem có chuyện này hay không.
Trong lúc Tần Lâm đang cầm điện thoại lên, đột nhiên có một người thét lên.
"Là anh ta, tôi bắt được anh ta rồi!"
Tần Lâm chau mày lại, người này chẳng phải ai khác mà là Tống Song Nhi người đã chứng kiến Tần Lâm quyên góp tiền.
Sau chuyện lần trước ở quán karaoke, Tống Song Nhi và Ninh Cường đã cắt đứt quan hệ, rồi cô ta quen một công tử mới, tên là Đinh Minh Lượng.
Hôm nay có bữa tiệc từ thiện, Tống Song Nhi cùng Đinh Minh Lượng đến xem.
Trong mắt Tống Song Nhi, Đinh Minh Lượng là con rùa vàng, mặc dù nghe nói anh ta đã có bạn gái, nhưng Tống Song Nhi cảm thấy bản thân vô cùng xinh đẹp, chắc chắn có thể tranh giành được với người phụ nữ kia.
Cũng bởi có niềm vui mới, Đinh Minh Lượng mới đến nhà hàng lẩn tránh, không quan tâm đến Trịnh Hân.
Sau khi nghe MC nói đến chuyện này, Tống Song Nhi lập tức nghĩ tới Tần Lâm.
Tên này ban đầu trúng xổ số còn mười triệu, lúc đó đã quyên góp hết trước mặt cô ta, cô ta tận mắt nhìn thấy.
Chỉ là không ngờ tên này lại may mắn như vậy, được đơn vị tổ chức từ thiện chuyển khoản nhầm.
Lúc trước anh ta quyên góp chẳng qua là vì bốc đồng, giả vờ trước mặt cô ta.
Bây giờ e là đã hối hận, hai mươi triệu số tiền lớn như vậy đủ để anh sống nửa đời, sao anh ta lại trả được chứ?
Vốn Tống Song Nhi còn định tố cáo, những lại nhìn thấy Tần Lâm!
Tên này lại còn đến tiệc từ thiện, chắc chắn là muốn ăn chùa, không thì giả vờ là đại gia lừa nữ sinh viên, tên khốn kiếp này chắc chắn có thể làm vậy.
"Chính là anh ta! Người đã quyên góp, khi anh ta nghe thấy MC nói chuyện này liền giả vờ gọi điện thoại định chạy, mọi người mau bắt anh ta lại!"
Rất nhiều người chưa rõ sự tình, nghe Tống Song Nhi nói vậy liền lập tức vây xung quanh.
Vậy mà lại còn có người muốn nuốt luôn tiền từ thiện? Đúng là mất hết liêm sỉ.
Tiền này để hỗ trợ giúp đỡ cho sinh viên, tiêu mà không thấy cắn rứt sao?
Tần Lâm chau mày, nếu thật sự chuyển khoản nhầm, anh chắc chắn sẽ trả, chỉ là Tống Song Nhi cứ kêu la làm mọi người xôn xao.