Y võ song toàn – Tần Lâm (full) – Cao thủ Y võ

MC và bảo vệ cũng vây xung quanh, tất cả mọi người đều tập trung ánh nhìn vào Tần Lâm.   

             "Vị này, xin hỏi anh có phải người đã quyên góp đó không?"  

             Mặc dù bên ngoài bọn họ khá khách sáo lịch sự, nhưng mấy người bảo vệ đã vây quanh Tần Lâm.  

             Trên thực tế, mọi người đều vây xung quanh, khiến cả hội trường chật đến nỗi con kiến cũng không chui lọt.  

             Tất nhiên rồi, mấy người bình thường này Tần Lâm chẳng thèm quan tâm, cho dù bọn họ có đông hơn cũng chẳng thể nào ngăn nổi Tần Lâm.  

             Chỉ là bây giờ anh không muốn làm như vậy thôi.  

             Mọi người vây quanh như vậy, Đinh Minh Lượng cũng nhìn thấy Tần Lâm.  

             Đột nhiên, vẻ mặt hiện lên vẻ dữ tợn.  

             "Thảo nào! Buổi chiều nay tên này ở nhà hàng Michelin dám mạnh tay tiêu mất hơn hai trăm nghìn! Tôi mới nghĩ anh ta lấy đâu ra nhiều tiền thế, thì ra là dùng tiền từ thiện của mọi người!"  

             "Cái gì!"  

             Mọi người nghe thấy vậy liền trợn mắt nhìn Tần Lâm.  

             Cửa son rượu thịt ôi, ngoài đường người chết đói, vốn dân thường đều thù ghét nhà giàu.  

             Tên này đáng ghét thật, vậy mà dám dùng tiền từ thiện của bọn họ để ăn uống ê chề?   

             Một bữa cơm hơn hai trăm nghìn, đủ để giúp đỡ cho không biết bao nhiêu sinh viên!  

             Tống Song Nhi hừ lạnh một tiếng: "Anh Đinh, thì ra anh cũng biết anh ta! Tên này vô cùng đáng ghét, trước đây anh ta trúng xổ số được số tiền lớn liền mua siêu xe, tiêu xài hoang phí".   

             "Sau đó vì muốn ganh đua, muốn khoe khoang trước mặt phụ nữ, nên anh ta mới quyên góp, tôi đã tận mắt chứng kiến tất cả!"  

             "Bây giờ tiền từ thiện của mọi người chuyển nhầm, hắn chắc chắn sẽ lấy làm của riêng, rồi lại bắt đầu tiêu xài hoang phí, tuyệt đối không trả lại".  

             "Anh ta ỷ vào việc mình không để lại họ tên và số điện thoại, cho nên tưởng rằng không ai nhận ra, nhưng không ngờ lại gặp tôi ở đây chứ gì!"  

             Đinh Minh Lượng và những người khác đều trừng mắt nhìn, chắc chắn nếu hôm nay không gặp phải Tống Song Nhi, tên Tần Lâm này có chết cũng không thừa nhận thì bọn họ cũng hết cách.  

             "Đưa tiền đây!"  

             "Đúng, mau trả lại tiền đi, dùng tiền từ thiện tiêu xài hoang phí, anh còn lương tâm không!"  

             "Nếu không trả tiền, hôm nay anh sẽ không ra khỏi cửa được đâu!"  

             Mọi người lập tức hùng hổ, tất cả đều bị Đinh Minh Lượng và Tống Song Nhi kích động.  

             Tống Song Nhi khoanh tay trước ngực, vẻ mặt cười cợt, nhìn Tần Lâm đầy hả dạ.  

             Tên khốn kiếp, dám đấu với tôi à?  

             Để xem tôi vạch mặt anh trước mặt mọi người như thế nào!  

             Cô ta đã nhìn ra Tần Lâm vô cùng may mắn, nhưng may mắn cùng không thể lại được loại phá của như anh, lại còn quyên góp, lại còn mua siêu xe, nghe anh Đinh nói, ăn một bữa cơm mấy trăm nghìn? Tên này nghèo cũng đáng!  

             Đinh Minh Lượng lại càng được đà mắng chửi Tần Lâm một trận, lúc ăn cơm anh ta bị Tần Lâm hại một vố, vốn còn tưởng tên này là đại gia ngầm, nhưng không ngờ tên này là nhà giàu mới nổi nhờ trúng xổ số!  

             Hơn nữa còn dùng tiền từ thiện của bọn họ để trả, hôm hay không lột một lớp da của Tần Lâm, anh ta không thực sự không nguôi được.  

             Mọi người vây xung quanh, Tần Lâm lập tức trở thành tội đồ không thể dung tha.  

             Vương Giai Minh thấy vậy vội vàng tiến lên, đứng trước mặt Tần Lâm nói.  

             "Mọi người đừng kích động! Anh trai này đã quyên góp mười triệu, chắc chắn là người không thiếu tiền, chuyện chuyển khoản nhầm là lỗi của chúng tôi, có lẽ anh ấy vẫn chưa biết chuyện này".  

             Tống Song Nhi hừ lạnh một tiếng: "Anh ta không biết? Chuyển nhiều tiền vào thẻ như vậy mà anh ta không biết được sao?"  

             "Hơn nữa, trước đây tôi có quen anh ta, anh ta theo đuổi tôi mà tôi không đồng ý, anh ta cũng chẳng phải là đại gia gì đâu, chỉ là chó đớp phải ruồi thôi, tiền quyên góp cũng là tiền trúng xổ số còn thừa sau khi mua siêu xe đấy!"  

             Tống Song Nhi nói như vậy, mọi người lại càng thêm tin tưởng.  

             Dù gì thì bây giờ hai bên đang đối chất trực tiếp với nhau, chắc chắn sẽ không nói liều, người có tiền không thể giả vờ được, nhìn cách ăn mặc của anh đúng là không giống đại gia lắm tiền gì cả.  

             Vương Giai Minh và vài sinh viên khác cũng mặt đỏ tía tai, cố gắng giải thích.  

             Những sinh viên được giúp đỡ này đều tin tưởng Tần Lâm, người có thể quyên góp mười triệu, cho dù anh có tiền thật hay giả vờ có tiền cũng đều là việc làm từ thiện rất lớn.  

             Mọi người ồn ào khiến Tần Lâm có chút bực bội.  

             "Được rồi, tôi quyên góp thêm là được rồi".  

             Mặc dù mấy người này khá phiền phức, nhưng những sinh viên này đều là có ý tốt, vẫn luôn nói giúp cho anh.  

             Tần Lâm vừa dứt lời, đột nhiên mọi người đều yên lặng.  

             Người trong cuộc cuối cùng cũng lên tiếng.  

             Bây giờ Tần Lâm có trăm cái miệng cũng chẳng thể giải thích rõ ràng được, nhưng có một biện pháp vô cùng hiệu quả, đó là quyên góp thêm!  

             Nếu chỉ trả lại tiền từ thiện, mọi người vẫn sẽ hiểu lầm, cảm thấy Tần Lâm bị ép nên mới trả lại số tiền đó.  

             Cho nên chẳng bằng quyên góp thêm chút tiền nữa.  

             Vương Giai Minh và những người khác vừa nghe thấy lập tức lộ vẻ mặt vui mừng.  

             "Anh trai, anh thật sự..."  

             Tần Lâm rút thẻ ngân hàng ra, đưa cho Vương Giai Minh rồi nói.  

             "Ngoài việc trả hai mươi triệu cho mọi người, tôi sẽ quyên góp thêm hai mươi triệu nữa".  

             Vừa dứt lời, cả hội trường đều yên lặng như tờ.  

             Quyên góp thêm hai mươi triệu nữa.  

             Không nghe sai chứ, thật sự là hai mươi triệu, không phải hai nghìn? !  

             Ban đầu mọi người còn tranh cãi việc chuyển khoản nhầm, không ngừng công kích nói Tần Lâm chiếm tiền từ thiện làm của riêng.  

             Nhưng kết quả là người ta vung tay một cái lại quyên góp thêm hai mươi triệu nữa, lần này xem bọn họ nói cái gì nữa?  

             Tống Song Nhi trừng hai mắt: "Không thể nào, hắn không có nhiều tiền như vậy đâu, hắn chém gió đó!"  

             Chuyện trước đây Tần Lâm trúng xổ số cô ta đã hỏi rõ ràng, tiền thưởng tổng cộng là ba mươi triệu, chiếc xe mua gần hai mươi triệu, anh vẫn còn thừa mười triệu nữa, còn quyên góp hết nữa.  

             Nếu không vì chuyển khoản nhầm thì anh ta vẫn đang trắng tay, sao có thể quyên góp thêm hai mười triệu?  

             Vương Giai Minh cầm lấy chiếc thẻ ngân hàng, đến chỗ tài vụ quẹt thẻ, rất nhanh đã quẹt xong.  

             Vương Giai Minh và những người khác vội vàng tiến đến, ai cũng lộ ra vẻ mặt kích động.  

             "Anh Tần, em đại diện cho tất cả các sinh viên nghèo bọn em cảm ơn anh!"  

             Nói xong, Vương Giai Minh và những người khác đều cúi người trước mặt Tần Lâm.  

             Bây giờ mọi người đều ngây người rồi.  

             Vậy mà đã quyên góp thành công, lại thêm hai mươi triệu nữa, thêm mười triệu tiền trước kia đã quyên góp, tổng cộng là ba mươi triệu!  

             Quyên góp hẳn ba mươi triệu, không phải đại gia thì là cái gì?  

             Người ta chỉ là ăn mặc khiêm tốn chút thôi, quần áo trên người Tần Lâm mặc dù không phải là nhãn hiệu nổi tiếng gì những nhìn rất vừa vặn, chỉ là không mắc tiền thôi.  

             Mấy người trông mặt mà bắt hình dong này cảm thấy không mặc đồ hiệu thì không phải là người giàu có, bây giờ nghĩ lại, bọn họ tự cảm thấy nhục.  

             Tống Song Nhi bỗng sững sờ: "Không thể nào, chuyện này không thể nào!"  

             Anh sao có thể là người giàu có chứ?  

             Nếu anh có nhiều tiền như vậy, Lâm Nguyện Dao chắc chắn sẽ nói cho cô ta biết, sao cô ta lại đối xử với Tần Lâm như vậy chứ?  

             Sau khi quyên góp xong, Tần Lâm và Diệp Vãn Nhi cũng rời đi, Diệp Vãn Nhi vốn muốn đòi lại công bằng cho Trịnh Hân, nhưng vừa nhìn thấy Đinh Minh Lượng không còn lưu luyến gì, e rằng chẳng còn điều gì để nói nữa rồi.  

             Thấy bóng người của họ rời đi, Tống Song Nhi mới kịp phản ứng lại.  

             "Tôi biết rồi! Hắn bán xe rồi!"

Advertisement
';
Advertisement