Lúc này, giám đốc nhà hàng bước đến, liếc nhìn Tôn Nhị Mai rồi mỉm cười mỉa mai.
“Thưa chị, e là chị đã hiểu nhầm gì đó rồi? Cửa hàng chúng tôi chưa bao giờ có quy định về giảm giá tặng đồ ăn miễn phí cả, tôi cũng không quen ai là Vương Kế Hải, mà cho dù là ai thì cũng không có quy định này”.
Tôn Nhị Mai tức giận: “Sao có thể được! Hôm qua tôi vừa đến đây, chính các anh đã tặng chúng tôi một bàn hải sản, còn tặng cả hai chai rượu vang nữa, sao có thể không có quy định này được chứ, chắc chắn là anh không biết!”
Giám đốc cười mỉa mai: “Thưa chị, mong chị đừng gây sự vô lý nữa, nếu chị không chịu trả tiền thì chúng tôi sẽ phải báo cảnh sát”.
Ngày hôm qua quả thực là có tặng rượu và đồ ăn, nhưng đó là do ông chủ bọn họ - Phùng Lão Tam đính thân dặn dò, giám đốc đương nhiên không biết chuyện gì xảy ra, nhân viên phục vụ cũng không quen biết Tôn Nhị Mai, nên đương nhiên sẽ không tặng cho bọn họ.
Sắc mặt Tôn Nhị Mai vô cùng khó coi: “Con gái, trong túi con có bao nhiêu tiền?”
Sắc mặt Lưu Lộ cũng vô cùng xấu xí: “Mẹ, trong túi con chỉ có hơn hai nghìn”.
Tôn Nhị Mai cũng lấy từ trong túi ra hơn một nghìn tệ, hai mẹ con tổng cộng có hơn ba nghìn, bà ta để lên quầy lễ tân rồi hỏi.
“Tôi đưa trước từng này có được không, chúng tôi không mang đủ tiền”.
“Xin lỗi, cửa hàng chúng tôi không cho chịu, nếu không có đủ tiền, chúng tôi sẽ phải báo cảnh sát”.
Diêu Đan đứng bên cạnh sắc mặt vô cùng khó coi, cô ấy dù sao cũng là một giảng viên đại học, thường ngày là tấm gương cho học sinh, nên vô cùng coi trọng hình tượng của mình, hôm nay cô ấy lại mất mặt mấy lần trước nhiều người như vậy, cảm giác giống như ăn quỵt vậy, khiến cô ấy xấu hổ vô cùng.
“Tôi trả!”
Diêu Đan nhanh chóng chuyển khoản thanh toán nốt số tiền còn lại, sau khi trả xong, cô liền tức giận đi ra ngoài.
Chuyện hôm nay khiến cô ấy rất tức giận, từ trước đến nay cô ấy chưa từng xấu hổ như vậy.
Tôn Nhị Mai nhanh chóng đuổi theo.
“Cô Diêu, thật xin lỗi, cô hãy nghe tôi giải thích, hôm qua chúng tôi và con rể đến đây ăn cơm, bọn họ vừa tặng đồ ăn vừa tặng rượu, thật đấy, không tin cô cứ hỏi con gái tôi!”
Lưu Lộ gật đầu lia lịa: “Là thật đấy ạ, hôm nay không biết làm sao nữa, có thể là do nhân viên phục vụ không biết chúng em”.
Tuy sắc mặt của Diêu Đan dịu đi một chút nhưng vẫn rất không vui.
“Hừ, cho dù có tặng, thì cũng làm gì có chuyện hôm nào cũng tặng chứ?”
Diêu Đan cũng không nhất thiết phải đi ăn, chủ yếu là nếu chị không đủ khả năng kinh tế thì cũng không cần đến nhà hàng tốt như này, cuối cùng lại khiến mọi người đều phải xấu hổ.
Tôn Nhị Mai liên tục thành khẩn xin lỗi.
“Cô Diêu, cô hãy cho tôi thêm một cơ hội, tôi mời cô đi đến thẩm mỹ viện Giai Lệ làm đẹp nhé, cô bớt giận đi!”
Nghe đến thẩm mĩ viện Giai Lệ, sắc mặt Diêu Đan liền dịu đi rất nhiều, ỡm ờ đi theo hai mẹ con bọn họ.
Khi đến cửa thẩm mỹ viện, nhìn thấy nhân viên tiếp tân vẫn là cô gái hôm qua, Tôn Nhị Mai liền vội vàng đến hỏi.
“Cô gái, biết tôi không?”
Nhân viên tiếp tân cười ha ha nói: “Biết ạ, dì lại đến ạ”.
Tôn Nhị Mai lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, biết bà ta là tốt rồi.
“Đúng vậy, hôm nay tôi lại đến đây cùng bạn, nay chúng tôi vẫn làm giống như hôm qua”.
“Vâng ạ!”
Nhà hàng Hòa Thuận kia có nhiều người quá, hôm nay con rể bà ta không có đi cùng nên nhân viên phục vụ không nhận ra bà ta cũng rất bình thường.
Nhưng thẩm mĩ viện này không giống vậy, ở đây không có nhiều người lắm, nhân viên tiếp tân có thể nhớ bà ta, chút nữa chắc chắn sẽ giảm giá giống ngày hôm qua.
Ba người tiến vào thẩm mĩ viện, rồi lần lượt trải nghiệm từng chu trình, dù hơi đau lưng nhưng cũng rất vui vẻ, suy cho cùng phụ nữ ai ai cũng yêu cái đẹp.
Đến lúc thanh toán, Tôn Nhị Mai cười ha ha bước đến.
“Cô gái, thanh toán đi”.
“Vâng thưa dì, của dì tổng cộng là một trăm mười nghìn tệ, mọi người thanh toán bằng chuyển khoản hay quẹt thẻ ạ?”
“Bao nhiêu cơ?”, Tôn Nhị Mai sững sờ.
“Một trăm mười nghìn tệ, đây là bảng giá, mời dì xem”.
Nhanh viên phục vụ in ra một tờ hóa đơn, trên đó có ghi rõ ràng giá cả các chu trình.
Sắc mặt Tôn Nhị Mai bỗng chốc thay đổi: “Từ từ, cô gái, không đúng, cô biết tôi mà, phải giảm giá chứ!”
Nhân viên phục vụ mỉm cười: “Dì à, đúng là cháu biết dì, nhưng cháu không thể quyết định việc giảm giá được, cháu chỉ là nhân viên thôi, không có quyền giảm giá cho dì”.
“Ngày hôm qua có giảm giá mà!”
Nhân viên nói: “Hôm qua là ông chủ bọn cháu nói thì mới giảm giá, chứ cháu không thể tự ý quyết định”.
Tôn Nhị Mai hoảng sợ, nhìn Diêu Đan với ánh mắt xin lỗi rồi nói.
“Cô giáo Diêu, cô đợi một chút nhé, để tôi bảo con rể tôi mở lời xem có thể giảm giá không”.
Diêu Đan gật đầu, cũng không nói gì, nhưng sắc mặt đã có chút khác so với vừa rồi, Tôn Nhị Mai này làm việc tệ quá đi mất, sao đến đâu cũng xảy ra vấn đề như này?
Tôn Nhị Mai gọi điện cho Vương Kế Hải, Vương Kế Hải lúc này vẫn còn đang tức giận, sáng nay không hiểu sao lại tiêu mất một trăm ba mười nghìn tệ của anh ta, anh ta tất nhiên là không thoải mái rồi.
Nhưng cũng không đến nỗi chia tay với Lưu Lộ vì một trăm ba mươi nghìn tệ này, dù sao thì Lưu Lộ cũng khá xinh đẹp.
“Alo, dì ạ, có chuyện gì vậy?”, tuy nhận điện thoại, nhưng anh ta cũng không còn nhiệt tình như trước.
Tôn Nhị Mai cũng biết bản thân làm sai nên nói một cách lịch sự.
“Kế Tần à, thẩm mĩ viện hôm qua bọn dì đến vì nể mặt cháu nên đã giảm giá rất nhiều, hôm nay dì đưa cô giáo của Lộ Lộ đến đây làm đẹp, nhưng người ta không giảm giá cho dì, hay là cháu nói chuyện với họ giúp dì với?”
Vương Kế Hải thờ phào một hơi, còn tưởng là chuyện gì hóa ra là chuyện này.
“Dì yên tâm, dì hãy đưa điện thoại cho nhân viên phục vụ”.
Sau khi nhân viên phục vụ nhận điện thoại, Vương Kế Tần liền nói thẳng.
“Tôi là Vương Kế Hải, là bạn học với ông chủ các người – Cát Hồng Lệ, đây là mẹ vợ của tôi, hãy...”
Vương Kế Hải còn chưa kịp nói xong, nhân viên phục vụ đã ngắt lời: “Chắc anh nhớ nhầm rồi, ông chủ của chúng tôi không phải họ Cát”.
“Gì?”, Vương Kế Hải sửng sốt một lát rồi hỏi: “Cô chắc chắn? Các cô không phải là thẩm mĩ viện Giai Lực à?
“Đúng vậy, chúng tôi là thẩm mĩ viện Giai Lệ, là lệ trong mĩ lệ, ông chủ của chúng tôi họ Vương”.
Vương Kế Hải sững sờ, lệ trong mĩ lệ?
Thẩm mĩ viện Giai Lệ, chứ không phải thẩm mĩ viện Giai Lực?
Mặc dù tên của hai thẩm mĩ viện này rất giống nhau nhưng đẳng cấp lại khác nhau một trời một vực, một cái là giá cả bình dân, một cái là thuộc dạng cao cấp, cho dù là tầng lớp tiểu tư sản như Vương Kế Tần cũng không thể chi trả cho chi tiêu cao như vậy.
Vương Kế Tần hiểu rồi, Tôn Nhị Mai này đã đi nhầm thẩm mĩ viện rồi! Nhưng nếu bọn họ đi nhầm, vậy sao hôm qua sao lại được giảm giá?
“Xin chào, cho tôi hỏi một chút, chi phí của bọn họ ở chỗ các cô hết bao nhiêu?”
“Thưa anh, ba người tổng cộng hết một trăm mười nghìn”.
Vương Kế Hải bỗng chốc hoa mắt chóng mặt, suýt nữa ngất đi, không ngờ lại hết một trăm mười nghìn tệ! Người đàn bà điên này rõ ràng là từ nông thôn đến thành phố lại tiêu sài hoang phí như vậy, đúng là bà điên!
“Được, cô đưa điện thoại cho bà ấy đi”.
Tôn Nhị Mai nhận điện thoại, nóng lòng hỏi: “Sao rồi, Kế Hải, cháu đã giúp dì giảm giá chưa?”
Vương Kế Hải lạnh lùng nói.
“Dì à, nơi cháu có thể bảo giảm giá là thẩm mĩ viện Giai Lực ở bên cạnh, lực trong sức lực, cháu không quen biết chỗ này nên không bảo giảm giá được, cháu còn có cuộc họp, tắt điện thoại đây”.