Y võ song toàn – Tần Lâm (full) – Cao thủ Y võ

Nói xong, Vương Kế Hải cúp điện thoại luôn.  

             Nghe âm thanh tút tút ở đầu bên kia, Tôn Nhị Mai thấy hơi hoảng hốt.  

             Sao lại như vậy?  

             Thẩm mĩ viện mà Vương Kế Hải đặt vẫn luôn là thẩm mĩ viện Giai Lực bên cạnh.  

             Nhưng rõ ràng ngày hôm qua bọn họ được giảm giá mà!  

             “Thưa dì, xin vui lòng trả tiền, một trăm mười nghìn tệ ạ”.  

             Sắc mặt Tôn Nhị Mai xấu xí đến cùng cực, nhà bà ta rất nghèo, đừng nói một trăm mấy chục nghìn, ngay cả mấy nghìn cũng không có.  

             “Tôi, tôi...”, Tôn Nhị Mai lùi lại vài bước, đưa mắt nhìn sang Diêu Đan.  

             Diêu Đan sắc mặt tái mét.  

             “Chị đừng mơ, tôi sẽ không trả tiền cho chị đâu!”  

             Lúc này Diêu Đan đã vô cùng tức giận, đi đến quầy lễ tân và lấy thẻ ngân hàng ra.  

             “Tôi trả phần của tôi!”  

             Mỗi người hơn ba chục nghìn tệ, Diêu Đan chỉ quẹt trả chi phí của mình, không thèm quan tâm đến người khác.  

             “Hôm nay thật sự là ngày xấu hổ nhất của tôi, chị đúng là khiến tôi mở rộng tầm mắt!”  

             Trong lòng Tôn Nhị Mai cũng vô cùng ấm ức, vốn dĩ muốn mời cô giáo ăn một bữa cơm, cuối cùng lại biến lợn lành thành lợn què, khiến mọi người đều phải xấu hổ.   

             “Cô Diêu, cô đừng tức giận, còn về chuyện công việc của con gái tôi...”  

             Diêu Đan hừ lạnh một tiếng: “Loại giống như các người đến nơi công tác khéo còn khiến tôi đắc tội với người ta? Tôi không lo được, các người có bản lĩnh thì tự đi tìm việc đi!”  

             Nói xong, Diêu Đan liền giận đùng đùng rời đi.  

             Sắc mặt Tôn Nhị Mai trở nên vô cùng xấu xí, xong rồi, công việc của con gái đi tong rồi!  

             Lưu Lộ bắt đầu khóc như mưa, nước mắt chảy đầm đìa.  

             “Mẹ, mẹ đến đây làm gì chứ! Mọi chuyện của con vốn đang tốt đẹp, sau khi mẹ đến, bạn trai và công việc đều mất hết, hiện giờ chúng ta còn không có tiền thanh toán, tại sao lại như vậy!”  

             Lưu Lộ ngồi xổm trên mặt đất, đau lòng cùng tuyệt vọng òa khóc.  

             Tôn Nhị Mai càng nghĩ càng thấy sai sai, nếu thẩm mĩ viện Vương Kế Hải đặt không phải chỗ này, thì vì sao hôm qua lúc bọn họ đến lại được giảm giá? Mà giảm giá đến mức độ đó là gần như miễn phí luôn rồi.  

             Những người đến hôm qua, ngoại trừ nhà bọn họ, thì chính là gia đình Vương Đông Tuyết.  

             Lẽ nào... là cậu bạn trai đó của Vương Đông Tuyết?!  

             Tôn Nhị Mai vội vàng hỏi: “Con gái, cậu bạn trai của Vương Đông Tuyết rốt cuộc làm nghề gì vậy?”  

             Lưu Lộ lau nước mắt, gương mặt đầy oán trách nói: “Sao con biết được, con cũng là lần đầu gặp”.  

             Tôn Nhị Mai vỗ đùi: “Vậy là đúng rồi, ngày hôm qua chúng ta đi ăn đi làm đẹp được giảm giá chắc chắn là vì cậu ta!”  

             Lưu Lộ nhíu mày nói: “Mẹ nói gì vậy, sao có thể là anh ta chứ?”  

             Tôn Nhị Mai nói: “Con gái ngốc, người ta là giả nghèo giả khổ thôi, không phải cậu ta thì có thể là ai chứ, con nghĩ xem, ngày hôm qua chúng ta đi ăn, rõ ràng Vương Kế Hải cũng không biết được tặng đồ ăn và rượu”.  

             “Còn cả thẩm mĩ viện này nữa, nơi Vương Kế Hải đặt vốn dĩ không phải chỗ này, hôm qua còn được miễn phí mà hôm nay chúng ta đến lại không được, không phải cậu ta thì có thể là ai được chứ?”  

             Nghe Tôn Nhị Mai nói vậy, Lưu Lộ cũng thấy có lý, lẽ nào bọn họ thật sự đã coi thường Tần Lâm?  

             “Con gái, con nghĩ mà xem, khách sạn hôm qua chúng ta ở bao nhiêu tiền một đêm? Mà cái cậu Tần đó cũng ở được! Vậy chỉ có thể giải thích là cậu ta cậu chủ nhà giàu thôi!”  

             Tôn Nhị Mai đột nhiên bừng tỉnh, nhanh chóng lấy điện thoại gọi cho Từ Quyên.  

             “Alo, chị Quyên à, chúng ta là chị em tốt đúng không, chị xem em đến thăm con gái cũng muốn rủ chị đi cùng, em đối xử với chị rất tốt đúng không?”  

             Người ta đã nói như vậy rồi, Từ Quyên cũng chỉ có thể mỉm cười thật thà: “Đúng vậy, Nhị Mai em gặp phải chuyện gì à?”  

             “Chị Quyên, em có chuyện muốn nhờ chị, hôm nay em đưa cô giáo của Lộ Lộ đến thẩm mĩ viện một chuyến, giờ chúng em thanh toán nhưng phát hiện không đủ tiền...”  

             Từ Quyên rất tốt bụng: “Không đủ tiền à? Thiếu bao nhiêu, chỗ chị có mấy nghìn, để chị đưa đến cho em?”  

             “Chị Quyên, không cần đâu! Chị không cần đưa tiền, chị bảo con rể chị gọi điện thử xem có thể giảm giá cho em được không là được?”  

             Từ Quyên sửng sốt: “Con rể chị? Nó có thể không?”  

             “Chị thử xem, chắc chắn được!”  

             Sau khi cúp máy, Tôn Nhị Mai và Lưu Lộ đứng ở trong thẩm mĩ viện, mọi hy vọng đều đặt lên người Từ Quyên.  

             Nếu không có ai giúp bọn họ, tự bọn họ không thể trả mấy chục nghìn, có lẽ bọn họ sẽ bị giữ lại ở đây làm việc một năm rưỡi mới có thể trả hết nợ.  

             Sau khi cúp điện thoại, Từ Quyên có chút ngại ngùng.  

             “Tiểu Tần à, dì có việc muốn nhờ cháu”.  

             “Dì cứ nói đi ạ, không cần phải khách sao như vậy”.  

             Sau khi Từ Quyên nói một hồi, Tần Lâm cũng lộ ra một nụ cười mỉa mai, cặp mẹ con đó đúng là tự làm tự chịu, để bọn họ ăn hời một chút mà vẫn tự cho mình là đúng, kết cục giờ phải chịu thiệt rồi.  

             Từ Quyên đã mở lời, Tần Lâm cũng không thể từ chối, anh liền gọi điện thoại cho Vương Nhất Thủy.  

             Ngay sau đó, nhân viên tiếp tân của thẩm mĩ viện đã nhận được điện thoại của ông chủ.  

             “Vâng thưa sếp, em hiểu rồi ạ”.  

             Cúp điện thoại, nhân viên phục vụ cười ha ha đi ra.  

             “Thưa hai vị, ông chủ của chúng tôi vừa mới gọi điện nói lần này miễn phí, hai vị có thể đi rồi”.  

             Tôn Nhị Mai thở phào nhẹ nhõm, trên mặt nở một nụ cười.  

             Ra khỏi thẩm mĩ viện, Tôn Nhị Mai nói nhỏ.  

             “Con gái, thì ra Tần Lâm là cậu chủ nhà giàu ẩn danh, so với cậu ta, Vương Kế Hạo kia chẳng là cái quái gì cả!”  

             “Về ngoại hình và khí chất, con hơn Vương Đông Tuyết gấp mấy lần? Người giàu có như thế vì sao lại thích Vương Đông Tuyết mà không phải con chứ? Con gái, con phải cố gắng lên!”  

             Lưu Lộ cũng gật đầu đồng ý: “Con cũng không ngờ Tần Lâm kia lại lợi hại như vậy, một cuộc điện thoại đã có thể miễn phí cả hóa đơn bảy tám chục nghìn cho chúng ta, mẹ yên tâm đi, anh ta không thể thoát được con đâu”.  

             Hai ngày nay Tần Lâm trả tiền và sắp xếp cho Từ Quyên rất nhiều hoạt động như đi dạo phố mua sắm quần áo, tắm nước nóng xông hơi, khiến bà ấy vui chơi thỏa thích, Từ Quyên cuối cùng cũng tin rằng Tần Lâm là bạn trai của con gái mình, hơn nữa điều kiện kinh tế cũng khá tốt, lúc này bà ấy mới cảm thấy yên tâm.  

             Từ Quyên lặng lẽ gọi Tần Lâm đến gần, nhân lúc Vương Đông Tuyết không có ở đây, bà ấy lấy ra một gói đồ đưa cho Tần Lâm.  

             Gói đồ này to bằng lòng bàn tay, được gói bằng nhiều lớp khăn.  

             Sau khi chậm rãi mở ra, đây là một mặt dây chuyền ngọc bích hình quan âm rất đẹp.  

             “Tiểu Tần à, nam đeo quan âm nữ đeo phật, ngọc quan âm này là đồ gia truyền, tuy không phải bảo vật gì, nhưng cũng là vậy quý giá nhất của gia đình dì”.  

             “Biết cháu là người giàu có, không thiếu những món đồ đắt tiền, nhưng đây là tấm lòng của dì, là quà gặp mặt dì tặng cháu, mong cháu đừng chê.  

             Ở nông thôn thường có tục lệ này, khi gặp con rể hoặc con dâu, nếu hài lòng thì sẽ tặng vật gia truyền quý giá trong nhà làm quà gặp mặt.  

             Tần Lâm đưa hai tay nhận lấy mặt dây chuyền ngọc bích rồi nói.  

             “Cảm ơn dì, cháu rất thích, cháu sẽ giữ gìn cẩn thận ạ”.  

             Từ Quyên nở nụ cười hài lòng: “Cháu thích là tốt rồi, cháu xem các cháu cũng không còn nhỏ nữa, đợi Đông Tuyết tốt nghiệp xong thì cũng nên kết hôn rồi đó? Hay là sinh con trước cũng được”.

Advertisement
';
Advertisement