Y võ song toàn – Tần Lâm (full) – Cao thủ Y võ

Chuyện nhân sâm giả lần trước khiến Vương Nhị rất bực mình.  

             Vốn dĩ cô ấy không phải dựa vào thực lực của mình để trở thành phó chủ tịch mà là nhờ chủ tịch Tần trọng dụng, kết quả vì loại phụ nữ não tàn này mà khiến chủ tịch Tần tức giận.  

             Vương Nhị không muốn gặp bà Vương Vân này chút nào.  

             “Không có thời gian, tôi rất bận”.  

             Vương Vân cũng biết mình đã làm sai, chọc giận người ta, bà ấy đành nói ngon ngọt.  

             “Phó chủ tịch Vương đừng giận nữa, chuyện lần trước đều tại tôi, con gái tôi là Chúc Linh Linh của Y dược Văn Hòa, hai công ty của chúng ta cũng được coi là có quan hệ thân thiết, cô xem, tôi mời cô ăn cơm để tạ lỗi có được không?”  

             Vương Nhị cau mày, không ngờ rằng bà Vương Vân lại là mẹ của Chúc Linh Linh.  

             Y dược Văn Hòa là một công ty rất quan trọng đối với tập đoàn Hiên Viên, chủ tịch ra lệnh, dốc toàn lực giúp đỡ Y dược Văn Hòa về cả nguồn vốn và nhân lực.  

             Có thể thấy quan hệ giữa chủ tịch và tổng giám đốc Chúc không hề bình thường.  

             Nếu đã vậy thì Vương Nhị cũng chẳng thể nói gì nữa: “Vậy được thôi, chúng ta đi ăn bữa trưa với nhau đi”.  

             Hẹn xong địa điểm, Vương Nhị cùng Vương Vân đến một nhà hàng khá sang trọng nhưng không được phổ biến cho lắm, sau khi hai người ngồi xuống, Vương Vân lại nói lời xin lỗi, lúc này sắc mặt Vương Nhị mới dễ chịu hơn chút.  

             Sau khi ăn chút thức ăn, uống chút rượu, Vương Nhị ngượng ngùng nói.  

             “Phó chủ tịch Vương, cô xem, chuyện lần trước khiến chủ tịch của các cô không được vui, lần này, tôi chuẩn bị một món quà khác, hy vọng có thể khiến cậu ấy bớt giận”.  

             Nói xong Vương Nhị lấy chiếc hộp rồi mở ra, để lộ miếng ngọc Quan Âm ở bên trong.  

             Vốn dĩ Vương Nhị muốn khuyên bà ấy, nếu không có chuyện gì thì đừng tặng đồ cho chủ tịch nữa, lần trước tặng nhân sâm thà không tặng còn hơn, đó chẳng phải khiến sự việc trở nên tồi tệ sao.  

             Có điều khi nhìn miếng ngọc Quan Âm trong chiếc hộp, Vương Nhị sững sờ.  

             Dù gì cũng là con gái nên cô ấy cũng biết chút về trang sức vừa nhìn là biết miếng ngọc Quan Âm có giá trị lớn, hơn nữa trông rất thô, hoàn toàn không phải được chế tác bằng phương pháp công nghiệp, mà là thuần tự nhiên, thuần thủ công.  

             Từ màu sắc có thể thấy miếng ngọc được bảo vệ rất tốt, nếu đeo trên người chắc chắn sẽ có lợi.  

             Tốt hơn rất nhiều củ nhân sâm trước đó.  

             Vương Nhị gật đầu: “Ngọc Quan Âm này cũng được đấy, lần này bà tặng quà cho chủ tịch của chúng tôi để làm gì vậy?”  

             Sẽ chẳng có ai tự dưng đi tặng quà người khác đúng không?  

             Vương Nhị thở dài, chuyện đã đến nước này rồi, chỉ đành nói sự thật, nếu không phó chủ tịch Vương sẽ không giúp bà ấy.  

             “Là thế này, con gái tôi trẻ tuổi, còn độc thân chưa lập gia đình, tôi nghe nói chủ tịch của các cô cũng độc thân, hơn nữa hình như giữa hai người có gì đó với nhau, nhưng không công khai, tôi nghĩ rằng, người làm bậc trưởng bối như tôi phải bày tỏ thái độ trước, tôi cũng không đòi hỏi chuyện gì, chỉ muốn liên hệ tình cảm thôi”.  

             Vương Nhị gật đầu, thì ra là như thế.  

             Tin đồn giữa chủ tịch và tổng giám đốc Chúc đã lan truyền khắp tập đoàn Hiên Viên, tất cả mọi người đều biết, nói không chừng sau này Chúc Linh Linh của Y dược Văn Hòa sẽ trở thành bà chủ của bọn họ, chuyện này chắc cũng không phải là tin đồn vô căn cứ.  

             “Được thôi, tôi sẽ giúp bà tặng thêm một lần nữa, có điều hy vọng bà đừng gây rắc rối gì cho tôi nữa, nếu lại xảy ra chuyện, tôi cũng không lo nổi đâu”.  

             Vương Nhị nhận miếng ngọc Quan Âm, sau khi ăn xong liền lái xe đến nhà Tần Lâm.  

             Tần Lâm lúc này đang buồn bực ở trong phòng khách, lật quần áo mấy lần rồi mà vẫn không tìm ra mặt dây chuyền mà mẹ Vương Đông Tuyết tặng.  

             Đó là vật gia truyền của người ta, không biết giá trị thế nào, nhưng tấm lòng thì rất quý trọng.  

             Rõ ràng là ở trong nhà, sao lại mất chứ?  

             “Dì Phùng, giúp cháu tìm lại lần nữa đi”.  

             “Được thiếu gia, cậu yên tâm đi, nếu rơi trong nhà thì chắc chắn sẽ tìm thấy”.  

             Tần Lâm ngồi trên sô pha, không biết nói gì nữa, chỉ có hai người đến nhà, Chúc Linh Linh và Vương Vân, thêm dì Phùng nữa là ba.  

             Chúc Linh Linh và dì Phùng đương nhiên sẽ không ăn trộm đồ của anh, còn mỗi bà Vương Vân đó.  

             Dù gì Vương Vân cũng là bà chủ giàu có, chắc sẽ không làm chuyện này đâu, nếu như mất ngọc Quan Âm chắc Vương Đông Tuyết sẽ giận lắm.  

             Lúc Tần Lâm đang phiền não, Vương Nhị đi từ ngoài vào.  

             “Chủ tịch Tần!”  

             Tần Lâm có chút khó hiểu: “Sao thế, sao cô lại đến?”  

             Vương Nhị nói: “Vẫn là bà Vương Vân lần trước, bà ấy lại nhờ tôi tặng quà cho anh”.  

             Tần Lâm nhíu mày: “Sao lại là bà ấy, lần sau bà ấy còn tìm cô nữa, cô cứ mặc kệ bà ấy đi”.  

             Vương Nhị vội gật đầu: “Vâng, vâng, vâng, lần này đồ bà ấy tặng cũng được lắm, chắc anh sẽ thích, tôi cầm đến rồi, anh xem xem, nếu không thích thì tôi sẽ trả lại”.  

             Vương Nhị đặt hộp gỗ tử đàn lên bàn, sau đó mở ra.  

             Nhìn miếng ngọc Quan Âm ở bên trong, cô ấy nghĩ lần này chắc chủ tịch Tần sẽ thích, bà Vương Vân này cũng tốn rất nhiều công sức rồi.  

             Ai biết được Tần Lâm nhìn thấy miếng ngọc Quan Âm quen thuộc bên trong chiếc hộp, sắc mặt anh lập tức biến đổi.  

             Anh đập mạnh vào mặt bàn một cái!  

             Ầm!  

             Bàn cà phê bằng gỗ đặc ở trước mắt bị Tần Lâm đập vỡ, gây ra tiếng động rất lớn, khiến Vương Nhị giật nảy mình.  

             Bà Vương Nhị này điên rồi!  

             Ăn cắp đồ của anh, gói lại rồi mang đi tặng sao?  

             Mặt Vương Nhị cũng nghệt ra, không ngờ rằng chủ tịch Tần lại tức giận như thế, đập vỡ cả bàn.  

             “Chủ, chủ tịch Tần, sao thế, anh không thích món quà này sao?”  

             Cho dù là không thích thì cũng không đến nỗi phải nổi giận như thế chứ?  

             Tần Lâm chỉ vào cửa rồi nói.  

             “Bảo bà ấy cút đi, sau này đừng tặng bất cứ thứ gì cho tôi nữa, cô cũng cút đi!”  

             Vương Nhị run rẩy, vội gật đầu.  

             “Vâng, vâng, vâng”.  

             Nói xong, cô vội vàng chạy ra ngoài, sợ đến nỗi tim sắp rơi ra ngoài, đây là lần đầu tiên cô thấy chủ tịch Tần tức giận như thế.  

             Vương Nhị lái xe đi, cô cũng rất bực mình, trở về công ty thì gặp Vương Vân ở cửa.  

             Vương Vân sốt ruột đợi kết quả của cô, quà tặng lần này tốt như thế, chắc không có vấn đề gì đâu nhỉ?  

             Ai ngờ rằng sau khi Vương Nhị xuống xe, mặt cô tối sầm lại, xem ra không được thuận lợi lắm.  

             “Phó chủ tịch Vương, sao thế, chủ tịch của các cô nói sao?”  

             Vương Vân u ám mặt mày, đi thẳng vào tòa nhà công ty, không thèm nhìn bà ấy.  

             Vương Vân sững sờ, đuổi theo hỏi.  

             “Phó chủ tịch Vương, rốt cuộc là sao, cô nói với tôi đi?”  

             Thấy Vương Nhị đi nhanh quá, Vương Vân nắm lấy cổ tay của cô ấy.  

             Lần này Vương Nhị thực sự tức giận, cô quay đầu tát vào mặt Vương Vân một cái.  

             Bốp!  

             Một âm thanh giòn giã vang lên, một bên mặt của Vương Vân hằn rõ năm ngón tay.  

             “Phó chủ tịch Vương, cô……”  

             Vương Nhị đỏ gay mặt mày, chỉ vào bà ấy rồi mắng.  

             “Cút! Sau này đừng có tìm tôi nhờ vả bất cứ chuyện gì nữa, chủ tịch của chúng tôi nói rồi, sau này bà cũng đừng tặng bất cứ thứ gì cho anh ấy nữa, cút đi!”  

             Nói xong, Vương Nhị đi thẳng vào trong tòa nhà.  

             Vương Vân đứng ngây người ra trước cửa.  

             Đây là sao vậy, sao lại nổi giận như thế chứ?  

             Lẽ nào miếng ngọc Quan Âm đó có vấn đề sao?

Advertisement
';
Advertisement