Y võ song toàn – Tần Lâm (full) – Cao thủ Y võ

Vương Vân tức đến xanh mặt, càng nghĩ càng cảm thấy có gì đó không đúng.  

             Chất lượng của ngọc Quan Âm chắc hẳn không có vấn đề gì, nhưng tại sao vị chủ tịch đó lại tức giận như vậy?  

             Chủ tịch chắc chắn đã nổi điên, có lẽ còn mắng Vương Nhị một trận, nếu không thì phó chủ tịch Vương cũng sẽ không tức giận đến mức tát bà một bạt tai như thế.  

             Lẽ nào... lại nói gì đó không bình thường?  

             Loại ngọc này không phải cái nào cũng tốt, nếu loại ngọc này được khai quật từ một ngôi mộ cổ thì sẽ rất xui xẻo, sợ là nếu đem tặng sẽ đắc tội với người ta.  

             Vương Vân dẫm mạnh chân xuống sàn, trong lòng thầm mắng bản thân thật quá bất cẩn, lại chữa lợn lành thành lợn què nữa rồi.  

             Miếng ngọc đó chắc chắn có vấn đề!  

             Vương Vân càng nghĩ càng giận, sau đó trực tiếp lái xe đến nhà Tần Lâm, chuẩn bị mắng cho anh một trận, cái loại ngọc dởm đó còn giữ lại làm gì chứ!  

             Bà cũng không chịu tự hỏi bản thân mình xem, vốn dĩ là do bà ăn trộm, bây giờ lại còn lẽ thẳng khí hùng đi trách người ta là ngọc không tốt.  

             Khi đến nhà Tần Lâm, Vương Vân hét lớn lên.  

             “Họ Tần đâu, ra đây cho tôi!”  

             Dì Phùng vội vàng chạy ra: “Bà Vương, thiếu gia đến y quán rồi”.  

             Vương Vân hừ lạnh một tiếng, ngay sau đó quay đầu lái xe đến thẳng y quán của Tần Lâm.  

             Vừa đỗ xe ở trước cửa y quán, Vương Vân đã bắt đầu mắng chửi.  

             “Họ Tần kia! Cậu có điên không, mang theo một miếng ngọc nát xui xẻo bên người làm gì, cậu cố tình chơi tôi đúng không!”  

             Vừa đẩy cửa ra, Vương Vân liền nhìn thấy Tần Lâm đang ngồi ở trong, bà tức đến nghiến răng nghiến lợi.  

             “Họ Tần kia! Cậu giải thích rõ ràng cho tôi, mặt dây chuyền ngọc bích kia cậu lấy từ đâu ra!”  

             Tần Lâm lạnh lùng lườm một cái: “Lấy ở đâu liên quan gì đến bà? Bà trộm đồ của tôi mà còn tỏ cái thái độ cây ngay không sợ chết đứng đó sao?”  

             Vương Vân hừ lạnh một tiếng: “Trộm? Cậu lấy đi bao nhiêu thứ của nhà họ Chúc tôi, tiêu hết bao nhiêu tiền của con gái tôi rồi hả? Tôi lấy của cậu một món thì làm sao, tại sao cậu không nói miếng ngọc đó có vấn đề ngay từ đầu? Cậu có biết rằng tôi đem đi tặng, không những không lấy lòng được người ta, ngược lại còn bị ăn tát!”  

             Khuôn mặt đau rát càng khiến Vương Vân tức giận thêm, rồi nhìn thấy bộ dạng không thèm quan tâm của Tần Lâm lại khiến bà càng muốn nổi điên hơn.  

             “Bây giờ nhà cậu chẳng còn ai, nên không ai có thể giáo dục cậu được nữa đúng không? Nếu hôm nay tôi không đánh cậu thì chắc cậu sẽ tự coi mình là đại thiếu gia thật chứ gì!”   

             Vương Vân vô cùng tức giận, rõ ràng là bà đuối lý nhưng vẫn muốn tìm người để trút giận, Tần Lâm chính là người gây ra họa nên phải đánh anh mới xả được giận.  

             Vương Vân bước tới, giơ tay tát một phát.  

             Nhưng khi Vương Vân vừa đưa tay lên thì Trịnh Bình Long đang đứng cạnh cũng bắt đầu ra tay.  

             Trước đây Trịnh Bình Long là vệ sĩ của nhà họ Tề, khả năng vô cùng mạnh mẽ, nếu xét về tốc độ thì một người phụ nữ bình thường không thể nào so sánh nổi với ông ta.  

             Bép!  

             Trịnh Bình Long tát vào mặt Vương Vân trước.  

             Năm dấu vân tay đỏ hiện lên rõ rệt trên một bên má của Vương Vân.  

             Vương Vân bị tát bèn lùi lại mấy bước, bà lấy tay ôm mặt, lộ rõ vẻ khó tin.  

             “Đánh tôi? Các người dám đánh tôi sao! Họ Tần kia, cậu ăn gan hùm rồi đúng không, dám sai người đánh tôi!”  

             Trịnh Bình Long từng bước đi tới, lạnh lùng nói.  

             “Tôi là nhân viên bảo vệ của y quán, nếu bà còn giở thói ngang ngược thì đừng trách tôi không khách sáo”.   

             Trên người Trịnh Bình Long toát ra vẻ uy nghiêm khiến Vương Vân bất giác lùi về sau mấy bước, ánh mặt lộ ra vẻ sợ hãi.  

             “Được, các người được lắm, tôi nhớ hết mấy người rồi!”  

             Nói xong, Vương Vân ôm mặt, hốt hoảng rời khỏi y quán.  

             Sau khi về đến nhà, Vương Vân nổi điên đập phá hết đồ đạc, nào chai nào lọ đều nằm lăn lóc dưới sàn.  

             Chúc Linh Linh đi ra, nhìn thấy Vương Vân mặt mày sưng vù, liền có chút khó hiểu.  

             “Mẹ, mẹ sao thế!”  

             Vương Vân tức đến xanh mặt, sau đó kể lại toàn bộ sự việc.  

             Sắc mặt Chúc Linh Linh đột nhiên trở nên khó coi: “Mẹ bị làm sao thế, tại sao mẹ lại trộm đồ của anh Tiểu Lâm chứ!”  

             Vương Vân hừ lạnh một tiếng: “Trộm cái gì chứ! Cái mặt dây chuyền nát đó cho dù có là đồ cổ đi chăng nữa thì cũng chỉ là món đồ mười mấy nghìn tệ mà thôi, cậu ta cũng lấy của chúng ta không ít nhỉ! Mẹ lấy lại một mặt dây chuyền thì có sao?”  

             Chúc Linh Linh không nói nên lời: “Mẹ, mẹ đừng kiểu lẽ thẳng khí hùng như vậy nữa có được không?”  

             Ăn trộm đồ của người khác rồi lại tìm đến tận cửa chất vấn người ta, bị đánh thì cũng đáng đời, cho dù bà là mẹ ruột của cô thì Chúc Linh Linh cũng không tài nào bênh được.  

             Vương Vân tức điên lên, chỉ vào mặt Chúc Linh Linh mắng.  

             “Mày đúng là thứ khôn nhà dại chợ, mày đừng nghĩ mày đang sống tốt đấy nhé, mấy hôm nữa bà nội mày sẽ về nước, sợ là tao với mày cũng không còn sống tốt được mấy ngày nữa đâu”.   

             Nhà họ Chúc luôn là âm thịnh dương suy.  

             Năm đó ông cụ Chúc Tam Đao và phu nhân Âu Dương cùng nhau lập nghiệp, tuy ông cụ Chúc đã rất tài giỏi nhưng vợ của ông là bà cụ Âu Dương lại còn xuất sắc hơn.  

             Tập đoàn Chúc Thị vô cùng nổi tiếng trong nước với ngành dược phẩm, nhưng sản nghiệp của bà cụ Âu Dương lại có ảnh hưởng trên thị trường quốc tế.  

             Trên thực tế, đối với nhà họ Chúc mà nói thì chỉ cần bà cụ Âu Dương quyết là được.   

             Bên phía Chúc Minh cũng đang đợi bà cụ quay về, bà cụ nhất định sẽ bênh vực bọn họ, chỉ cần bà về chủ trì đại cục thì bọn họ có thể lấy lại được vị trí vốn thuộc về mình!  

             Chúc Linh Linh cau mày: “Bà nội cũng là một người thấu tình đạt lý, tình hình nhà chúng ta bây giờ đều do Chúc Minh tự làm tự chịu, chắc bà cũng không đến mức làm khó con đâu, thôi được rồi mẹ, đừng nói chuyện này nữa, con đi đây”.   

             Chúc Linh Linh nhận được thông báo có cuộc họp mặt, vài ngày trước cô được thêm vào một nhóm có tên là “Hội nhà giàu Đông Hải”.  

             Trong hội toàn là con nhà giàu ở Đông Hải, thời niên thiếu cũng từng chơi với nhau, trong nhóm cũng có nhà này liên hôn với nhà kia.  

             Nhưng nhiều năm trôi qua như vậy, mọi người ai cũng có cuộc sống riêng, lâu rồi không gặp nhau nên lần này mới muốn tổ chức tiệc gặp mặt.  

             Ban đầu Chúc Linh Linh không hề muốn tham gia mấy cuộc gặp mặt như thế này, nhưng trong nhóm có một vài người kinh doanh bất động sản, gần đây Chúc Linh Linh lại đang định mua một tòa nhà để làm văn phòng của Y dược Văn Hòa, vậy nên cuộc gặp mặt này chính là nơi để cô bàn việc làm ăn.  

             Chúc Linh Linh nhìn một lượt tên thành viên trong nhóm, không thấy Tần Lâm đâu bèn thêm anh vào.  

             ‘Chúc Linh Linh đã thêm Tần Lâm vào nhóm’.  

             Khi thông báo được hiển thị, đột nhiên mọi người trong nhóm bắt đầu bàn tán xôn xao.  

             “Ô, Tần Lâm đây sao? Hai ba năm rồi chúng ta chưa gặp nhau đúng chứ, còn Tần thiếu gia thì mười năm rồi nhỉ?”  

             “Tần thiếu gia? Bây giờ vẫn còn gọi vậy sao, nhà họ Tần không còn nữa, giờ cậu ta đã là người bình thường rồi”.  

             “Lúc trước tôi có nghe nói Tần Lâm là bác sĩ đúng không? Ha ha, từ một đại thiếu gia trở thành người bình thường, cậu ta còn đủ tư cách để vào nhóm này à?”  

             “Tôi nghĩ đừng nên đưa cậu ta đến buổi họp mặt của chúng ta thì hơn, cậu ta không có tư cách để tham gia”.  

             “Ừa, đá ra khỏi nhóm đi”.  

             Quản trị viên đá Tần Lâm ra khỏi nhóm.   

             Chúc Linh Linh không hề biết mấy chuyện này, thông báo cũng khá muộn nên sau khi liên hệ với vài người liền lái xe ra ngoại ô.  

             Địa điểm bọn họ đặt là một trang trại ở ngoại ô, những người giàu thường thích mấy thứ ở nông thôn.

Advertisement
';
Advertisement