Trang viên và biệt thự có sự khác nhau rất lớn.
Biệt thự thường chỉ những căn nhà riêng độc nhất, kiến trúc hai đến ba tầng, thường thì sẽ có sân vườn nhưng không lớn lắm.
Mà trang viên thì hoàn toàn khác, trang viên có diện tích vô cùng rộng lớn, còn về trang thiết bị xa hoa thì càng không cần phải nói.
Ngoài việc có nhiều phòng riêng, thậm chí còn có rất nhiều quang cảnh, thế dựa núi nhìn sông đều là những điều kiện cơ bản.
Chứa một cả một đại gia tộc trăm người cũng hoàn toàn không thành vấn đề.
Từ xưa đến nay, một gia tộc có thể lên đến một trăm người cùng sinh sống là rất ít, chỉ có vài gia tộc vô cùng giàu sang quyền thế, cho dù là nhà họ Tần năm đó cũng không đến mức như vậy.
Trang viên núi Thanh Mai, có thể nói là số một ở Đông Hải.
Đúng là trùm bất động sản ra tay có khác.
Hai người nói chuyện một lúc, Hà Niệm Anh ngại ngùng hỏi.
"Tiểu sư huynh, tôi muốn chụp ảnh chung với tiểu sư huynh có được không? Tiểu sư huynh yên tâm, ảnh này tuyệt đối sẽ không dùng vào việc thương mại".
Tần Lâm gật đầu, chụp ảnh thôi mà, hơn nữa cho dù có dùng thật thì Tần Lâm cũng không ngại, làm gì có giá trị thương mại chứ.
Quản lý tiến đến chụp cho hai người một bức ảnh, sau đó Hà Niệm Anh nói.
"Tiểu sư huynh, lát nữa tôi còn có vài cuộc họp, căn trang viên này sắp hoàn thành rồi, còn vài vấn đề nữa, tôi sẽ sắp xếp một thư ký sang bên trang viên để đưa tiểu sư huynh đi tham quan một chút, cuối tuần là có thể dọn vào ở rồi, tiểu sư huynh thấy thế nào?"
"Được, sư muội cứ làm việc đi".
Sau khi Hà Niệm Anh rời đi, tài xế lại lái xe đưa Tần Lâm đến dưới chân núi Thanh Mai.
Sau khi Điền Tuấn Khải và mấy người khác ăn xong, đột nhiên cảm thấy buồn tẻ, bị Tần Lâm phá đám, chưa làm xong được chuyện gì cả, anh ta cảm thấy vô cùng khó chịu.
"Thôi bỏ đi, lát nữa tôi dẫn mọi người đến một căn trang viên đi dạo, thấy thế nào?"
Vừa nghe thấy trang viên, mọi người đều thấy hứng thú.
"Là căn trang viên ở dưới chân núi Thanh Mai sao?"
Căn trang viên xa hoa đó được khởi công, mấy cậu ấm cô chiêu này đương nhiên đã nghe qua, chỉ là bọn họ không nghe ngóng được rốt cuộc là gia tộc nào dây dựng căn trang viên xa hoa như vậy.
Tam đại gia tộc có quyền thế nhất ở Đông Hải, nhưng cho dù là tam đại gia tộc kia bọn họ cũng không có số vốn hùng hậu như vậy.
Mảnh đất ở núi Thanh Mai là nơi đắt đỏ được mọi người săn đón, non xanh nước biếc cảnh sắc hữu tình, hơn nữa mấy năm nữa, núi Thanh Mai còn rất có khả năng được quy hoạch thành cảnh điểm AAAAA, đến lúc đó, giá trị của mảnh đất sẽ đắt gấp bội phần.
Cho nên dù có tiền, chịu bỏ ra mấy trăm triệu để xây dựng cũng chưa chắc đã có tư cách này.
Điền Tuấn Khải cười nhạt, khuôn mặt tỏ vẻ đắc ý: "Căn trang viên này có hai tòa nhà biệt lập, là hạng mục của nhà họ Điền chúng tôi".
Mặc dù hai tòa nhà biệt lập này không phải công trình lớn gì, nhưng có thể lấy được hạng mục này đã khẳng định được chỗ đứng của bất động sản Điền Thị.
Trong ngành bất động sản toàn quốc, chỉ cần là bất động sản có danh tiếng, đều tham gia lần xây dựng này.
Cho nên nhà họ Điền có thể xây dựng hai tòa nhà này quả là một vinh dự vô cùng lớn.
"Điền thiếu gia, nếu nhà đã tham gia hạng mục đó, vậy anh có biết căn trang viên đó là của ai không?"
Điền Tuấn Khải lắc đầu: "Dù sao cũng không phải là tam đại gia tộc".
Tam đại gia tộc bao gồm nhà họ Tề, nhà họ Hoa, nhà họ Thư mặc dù có thế lực lớn mạnh, nhưng không hề liên quan gì đến hạng mục này, thậm chí bọn họ còn muốn tranh giành công trình này nhưng đều không thành công.
Mấy cậu ấm cô chiêu này lại càng kinh ngạc, không phải tam đại gia tộc thì là ai? Ở Đông Hải cũng chỉ có tam đại gia tộc này là lợi hại nhất?
Ngoài bọn họ ra, chẳng lẽ là Mạnh Thị?
Mạnh Thị mặc dù rất mạnh nhưng bố của Mạnh Văn Cương - Mạnh lão gia lại không phát triển ở Đông Hải, nhà bọn họ đương nhiên sẽ không ở lại nơi này.
Ngô Na Na nói: "Thôi bỏ đi, cho dù là của nhà ai thì cũng là nhân vật chúng ta không chọc vào nổi, hôm nay may mắn được đi tham quan một chút là tốt rồi".
"Đúng đấy, tôi lớn như thế này rồi mà chưa biết trang viên nó như thế nào cả".
"Đúng đó, dù gì cũng ta cũng là con nhà giàu, đến trang viên cũng chưa từng thấy thì đúng là mất mặt".
"Điền thiếu gia, lần này chúng ta chắc chắn có thể vào chứ?"
Dù gì vừa rồi bọn họ cũng bị rối loạn một lúc, mãi mà không cho họ vào, làm bọn họ vô cùng mất mặt.
Điền Tuấn Khải không nén được giận, vỗ ngực nói.
"Mọi người yên tâm, lần này đến trang viên Thanh Mai, ở đó là công trình của nhà tôi, đương nhiên có thể vào".
Chúc Linh Linh chau mày, cô ấy không có hứng thú với trang viên liền nói.
"Mọi người đi đi, tôi không đi đâu".
Điền Tuấn Khải cũng chau mày lại, vừa rồi bị bảo vệ dí côn điện trước mặt Chúc Linh Linh đã mất hết mặt mũi rồi, bây giờ đương nhiên cũng muốn cô ấy cùng đi xem căn trang viên xa hoa kia để bù đắp lại hình tượng.
"Linh Linh, em cũng đi đi, đến đó rồi chúng ta cùng bàn chuyện tòa nhà mới của công ty em".
Chúc Linh Linh do dự một lát, vì lợi ích của công ty cô ấy chỉ có thể gật đầu.
Một đoàn siêu xe cùng đi đến chân núi Thanh Mai.
Nhìn từ xa đã thấy phong cảnh trong trang viên Thanh Mai, không cần phải nói những cái khác chỉ riêng bức tường xanh ba thước vô cùng vuông vắn, bên trong có rừng trúc cây ăn quả, hoa cỏ chim muông, giống như chốn bồng lai thiên cảnh vậy.
Ngô Na Na và những người khác đều lập tức tỏ vẻ ngưỡng mộ: "Thật sự không biết gia đình giàu có cỡ nào mới có thể sống ở đây, nếu sau này tôi có thể gả vào nhà này thì tốt biết mấy".
Mặc dù những người khác không nói trực tiếp như vậy nhưng suy nghĩ cùng gần như vậy.
"Ha ha, đi vào xem thôi, bên trong còn nguy nga tráng lệ hơn".
Điền Tuấn Khải giống như chủ nhân vậy, đưa mọi người vào trong.
Đến cửa, có hai con kỳ lân đá vô cùng to đặt hai bên.
Gia đình bình thường chỉ có thể đặt sư tử, chỉ có nhà giàu sang quyền thế mới có thể đặt kỳ lân.
Hai người bảo vệ cầm vũ khí đứng canh gác ở cửa, bên trong cũng có rất nhiều bảo vệ đang đi tuần tra.
"Xin lỗi anh, nơi này là trang viên tư nhân, cấm vào".
Điền Tuấn Khải cười nhạt, lấy ra thẻ làm việc.
"Tôi là người nhà họ Điền".
Bảo vệ xem qua thẻ nhưng vẻ mặt vẫn không hề thay đổi.
"Xin lỗi anh Điền, hôm nay trang viên có khách quý, tạm thời không thi công".
Khách quý?
Lại là khách quý?
Mấy người liếc nhìn nhau, vừa rồi Tần Lâm giả mạo khách quý ăn chực ở khu nghỉ dưỡng, thậm chí còn mượn oai hùm để bảo vệ đánh bọn họ một trận.
Chẳng lẽ tên Tần Lâm tương kế tựu kế, tiếp tục giả mạo khách quý đến đây tham quan?
"Anh bảo vệ, khách quý mà anh nói có phải tầm tuổi như chúng tôi, mặc bộ quần áo đen không?"
Bảo vệ gật đầu: "Đúng vậy".
Điền Tuấn Khải và những người khác lập tức nghiến răng nghiến lợi nói.
"Anh bảo vệ, các anh đều bị lừa rồi, tên đó chẳng phải là khách quý gì đâu, anh ta giả mạo đấy!"