Bảo vệ lạnh lùng liếc bọn họ một cái, không trả lời, trên mặt đầy sự thờ ơ, nắm chặt côn điện trong tay, chuẩn bị bất cứ lúc nào cũng có thể ra tay.
Điền Tuấn Khải nhìn thấy côn điện liền cảm thấy lạnh hết cả sống lưng, nhớ lại cảm giác vừa rồi bị côn điện cho đánh sống dở chết dở, trong lòng vẫn còn chút sợ hãi.
Trong sân vườn, bên cạnh Tần Lâm là một cô gái trẻ xinh đẹp, vóc dáng thướt tha, khuôn mặt xuất chúng, ăn mặc trang điểm vô cùng gợi cảm, nói chuyện cũng rất nhẹ nhàng.
"Anh Tần, tôi tên là Tống Phù Dung, là thư ký của chủ tịch Hà, anh gọi tôi là Tiểu Tống hoặc Phù Dung là được, để tôi đưa anh đi tham quan một lát".
"Ở đây có tổng cộng hai trăm gian phòng, gia đình giàu có cao cấp bình thường trong nước đều có thể ở được, anh có thể mời bạn bè người thân đến đây ở cùng cũng không thành vấn đề".
"Trong sân vườn mỗi ngày đều có người quét dọn, cây cỏ quang cảnh trong vườn cũng sẽ có người chăm sóc định kỳ, không cần anh phải bận tâm".
Tống Phù Dung chậm rãi nói, tỉ mỉ giới thiệu về căn trang viên Thanh Mai, đúng thật là vô cùng vô cùng xa hoa, cho dù là nhà họ Tần lúc hưng thịnh nhất cũng không sống ở nơi xa hoa đến như vậy.
Đương nhiên, một mình anh sống trong căn trang viên rộng lớn hai trăm phòng thực sự là quá lãng phí, mấy hôm nữa bảo nhà Linh Linh, Vãn Nhi và cả nhà dì Hai cũng đến đây sống nữa.
Lúc đến vườn hoa, Tần Lâm nhìn thấy trong vườn có trồng rất nhiều hoa cúc Ba Tư, anh lập tức chau mày.
Tống Phù Dung ngạc nhiên, vội hỏi.
"Anh Tần, anh thấy chỗ nào không thích hợp sao?"
Tần Lâm nói: "Mẹ tôi lúc còn sống dị ứng với cúc Ba Tư, cho nên nhà tôi trước giờ chưa bao giờ trồng loại này, đừng trồng loại cây này".
Tống Phù Dung vội vàng gật đầu: "Vâng anh Tần, cái này để tôi cho người sắp xếp".
Tống Phù Dung nói xong, điện thoại đột nhiên kêu lên, sau khi nghe điện thoại vài giây liền nói.
"Anh Tần, trước cửa có mấy người muốn vào, là thiếu gia của bất động sản Điền Thị và mấy người bạn, chính nhà họ đã nhận thầu hạng mục này".
Tần Lâm chau mày, sao đám người này lại theo đến đây vậy? Nhưng mà đến rồi thì cho bọn họ vào đi, chủ yếu là xem Linh Linh có thích căn trang viên này không.
"Cho bọn họ vào đi".
"Vâng, anh cứ xem trước để tôi đi sắp xếp".
Dù gì thì cũng là khách quý chủ tịch Hà đích thân dặn dò, Tống Phù Dung không dám chậm trễ, cái gì mà thiếu gia nhà họ Điền chứ, phải ra cảnh cáo trước không cho anh ta làm phiền anh Tần tham quan mới được.
Tống Phù Dung đi đến cửa nói với bảo vệ: "Cho bọn họ vào đi".
Điền Tuấn Khải và những người khác vừa vào liền vội vàng bước đến trước mặt Tống Phù Dung: "Cô là thư ký Tống phải không? Tôi là Điền Tuấn Khải, Điền Đại Ngưu bất động sản Điền Thị là bố tôi!"
Tống Phù Dung thường xuyên cùng lên ti vi với Hà Niệm Anh, bọn họ đều đã từng nhìn thấy cô nữ thư ký xinh đẹp này rồi.
Chỉ có điều Tống Phù Dung mặc dù trẻ trung xinh đẹp nhưng bọn họ không dám có chút lòng xem thường nào, dù tuổi tác không chênh lệnh là bao nhưng địa vị xã hội thì lại khác nhau một trời một vực.
Người ta là thư ký của Hà Niệm Anh, cái gì mà bất động sản Điền Thị chứ, người ta chẳng thèm để vào mắt.
"Hôm nay có khách quý của chủ tịch Hà đến, mọi người đừng vào khu sinh hoạt chính nhé, muốn tham quan thì đi bên ngoài khu vực phong cảnh cây cối bên ngoài là được rồi".
Điền Tuấn Khải ngây người vội vàng hỏi: "Thư ký Tống, tôi nghĩ cô đã nhầm rồi, người ở trong đó có phải vẫn còn trẻ tuổi, tóc ngắn mặc đồ màu đen không?"
Tống Phù Dung chau mày: "Đúng vậy".
Điền Tuấn Khải vỗ đùi: "Thư ký Tống, cô nhầm người rồi! Tên đó không phải là khách quý của chủ tịch Hà đâu, tên đó là bạn của chúng rồi, lúc ở sơn trang Long Phụng, có mấy người bảo vệ nhận nhầm anh ta là khách quý, thế là tên đó làm liều giả vờ luôn là khách quý đấy!"
Vẻ mặt Tống Phù Dung trầm xuống, chau mày.
"Sao tôi phải tin anh?"
Đây là khách quý của chủ tịch Hà, không thể nào nhầm được.
Điền Tuấn Khải hết lời giải thích: "Thư ký Tống, cô nhất định phải tin, tên đó mười năm trước là đại thiếu gia của nhà họ Tần ở Đông Hải, nhà họ Tần mười năm trước đã bị tiêu diệt trong vòng một đêm, chỉ còn mỗi anh ta có thể chạy ra ngoài".
"Anh ta ở ngoài theo học y thuật của một ông lão Đông y sống trên núi mười năm, sau đó mới trở về, anh ta là bác sĩ, lai lịch của anh ta mọi người ở đây đều biết, cô thử nghĩ xem, người như vậy sao có thể là khách quý của chủ tịch Hà chứ?"
Điền Tuấn Khải chắc chắn như vậy đúng là khiến người ta nghi ngờ, Tống Phù Dung lúc này cũng không dám khẳng định.
Nếu anh Tần kia thực sự là giả mạo thì lớn chuyện rồi.
Nhưng nghi ngờ này lại không thể nói ra trước mặt, nhỡ sai thì sao?
Nghĩ lại một lúc, Tống Phù Dung lặng lẽ gửi cho Hà Niệm Anh một tin nhắn.
"Chủ tịch Hà, bà có ảnh của anh Tần không?"
Không bao lâu sau, Hà Niệm Anh trả lời: "Có, cô cần ảnh để làm gì? Không được làm chậm trễ thời gian của cậu ấy đâu? Lát nữa tôi sẽ gửi cho cô".
Lúc này Tống Phù Dung mới thở phào nhẹ nhõm, có ảnh là dễ xử lý rồi, đợi ảnh được gửi đến là biết ngay thôi mà.
Thấy Tống Phù Dung vẫn còn do dự, Điền Tuấn Khải liền nói.
"Thư ký Tống, sao cô lại không tin tôi chứ, thế này đi, cô dẫn tôi đi gặp anh ta, tôi và anh ta sẽ đối chất trực tiếp, đảm bảo anh ta sẽ thừa nhận mình giả mạo!"
Điền Tuấn Khải chắc chắn như vậy, Tống Phù Dung do dự một lát: "Vậy thì qua đó xem một chút đi".
Nếu như thật sự là giả mạo, đối chất trực tiếp một lúc là sẽ lộ tẩy thôi.
Anh Tần kia, khí phách phi phàm, nhưng thực sự còn rất trẻ, cô ấy cũng không rõ sao có thể trở thành khách quý của chủ tịch Hà.
Điền Tuấn Khải nổi giận đi cùng với thư ký Tống, vừa rồi Tần Lâm cáo giả oai hùm, thù bị bảo vệ dùng côn điện đánh nhất định phải trả.
Sau khi đến vườn hoa, nhìn thấy Tần Lâm đang nhổ từng gốc hoa Ba Tư lên, Điền Tuấn Khải lập tức nổi giận!
"Họ Tần kia, con mẹ nó anh làm gì vậy hả!"
Vườn hoa này là hạng mục bất động sản Điền Thị nhận thầu, những cây hoa này đều là do bọn họ dày công chọn lựa để trồng ở đây.
Tên họ Tần này giả mạo là khách quý thì thôi đi lại còn dám phá hỏng nơi này!
Điền Tuấn Khải sải bước tới, chỉ vào mặt Tần Lâm mắng chửi.
"Mười năm không gặp anh cũng có bản lĩnh lắm, bây giờ không làm đại thiếu gia mà lại làm kẻ lừa đảo à?"
"Bây giờ trước mặt mọi người anh nói rõ cho tôi xem, rốt cuộc anh lừa gạt mấy người bảo vệ kia kiểu gì, còn là khách quý của chủ tịch Hà nữa chứ, anh xứng sao?"
Tần Lâm liếc Điền Tuấn Khải một cái rồi lạnh lùng nói.
"Cho anh vào là đã nể mặt anh lắm rồi, đừng có mà sĩ diện hão".
Điền Tuấn Khải cười chế nhạo: "Hừ? Đừng có mà sĩ diện hão? Lại còn anh cho tôi vào? Anh không chém gió thì sẽ chết chắc, anh tưởng đây là đâu, là vườn hoa nhà anh sao?!"
"Họ Tần kia, anh đúng là không biết tự lượng sức mình, mau cút khỏi đây cho tôi!"
Vừa nói xong, Điền Tuấn Khải lập tức giơ tay lên túm lấy cổ áo của Tần Lâm, muốn vứt anh ra ngoài.
Đúng lúc này, điện thoại của Tống Phù Dung kêu lên, là Hà Niệm Anh gửi ảnh cho cô ấy.
Bức ảnh của bà ấy với Tần Lâm.