Trên ảnh là Tần Lâm và Hà Niệm Anh chụp chung, vừa mới chụp ở sơn trang Long Phụng.
Gương mặt của Tần Lâm trên ảnh vô cùng rõ ràng, người trước mắt chính là Tần thiếu gia.
Sắc mặt Tống Phù Dung thay đổi, vội vàng hét lớn: "Dừng tay!"
Có điều đã muộn rồi, Điền Tuấn Khải đã duỗi tay ra.
Chỉ có điều, một thiếu gia con nhà giàu suốt ngày ăn với uống rượu như anh ta làm sao có thể đọ lại Tần Lâm?
Tần Lâm bóp chặt tay anh ta giống như gọng kìm vậy.
"A!"
Điền Tuấn Khải đau đớn, liền quỳ xuống đất, bị Tần Lâm vặn đến vẹo người, ra tay vô cùng độc ác.
Nỗi đau trên cổ tay khiến anh ta toát hết mồ hôi, tên họ Tần này mười năm không gặp sao có thể có lực tay lớn đến vậy? Lúc trước cả hai đều là đại thiếu gia sống trong nhung lụa, sức lực tương đương nhau.
Sắc mặt Tống Phù Dung thay đổi, da đầu tê dại, cô ấy ngốc thật, sao có thể tin mấy lời rác rưởi đó, hoài nghi thân phận của anh Tần, đúng là đáng chết mà!
Tống Phù Dung tiến lên tát một phát.
Bốp!
Cái bạt tai này đập mạnh lên mặt Điền Tuấn Khải, Tống Phù Dung mặc dù là con gái, nhưng dùng hết sức lực, lại thêm móng tay sắc nhọn, khiến cho mặt anh ta hằn vệt máu hình năm ngón tay.
Tần Lâm buông tay ra, Điền Tuấn Khải ngồi co quắp trên mặt đất, không tin nổi mà nhìn Tống Phù Dung.
"Thư ký Tống, cô đang làm cái gì vậy!"
Mặt Tống Phù Dung tái xanh: "Cút cho tôi, còn dám làm gì bất kính với anh Tần nữa thì đừng trách tôi không khách khí! Bảo vệ đâu, mau bắt bọn họ lại rồi ném ra ngoài!"
Mấy người bảo vệ vội xông đến vây mấy người này lại, Điền Tuấn Khải thực sự không biết nói gì.
"Thư ký Tống, tôi đã nói cô nhận nhầm người rồi, anh ta không thể nào là khách quý của chủ tịch Hà được? Mấy người nhất định nhầm rồi!"
"Câm miệng!"
Điền Tuấn Khải còn muốn nói nữa nhưng cây dùi cui điện đã đập tới, bộp bộp mấy tiếng, Điền Tuấn Khải chết đi sống lại, mấy thiếu gia nhà giàu khác cũng bị bắt lại rồi ném ra ngoài.
Tần Lâm đứng ở bên cạnh Chúc Linh Linh, bảo vệ cho cô ấy, những người khác nhanh chóng dọn dẹp sạch sẽ.
Đầu Tống Phù Dung đầy mồ hôi lạnh, vội vàng tiến lên, lễ phép nói.
"Xin lỗi anh Tần vì đã khiến anh giật mình, đều là lỗi của tôi".
Tần Lâm xua tay, cũng không để ý, anh tiếp tục đi tham quan với Chúc Linh Linh.
"Linh Linh, chỗ này thế nào, em có thích không?"
Chúc Linh Linh nói: "Đẹp thì đẹp thật ấy, có điều chẳng liên quan gì đến chúng ta cả".
Tần Lâm cười nói: "Nếu em thích thì chuyển nhà qua đây, em thấy thế nào?"
Chúc Linh Linh nhíu mày, nói nhỏ: "Anh Tiểu Lâm đừng đùa, cứ bình thường là được, chúng ta mau đi thôi!"
Tần Lâm cười gượng: "Sao vậy, em cũng cảm thấy anh giả làm khách quý à?"
Chúc Linh Linh ngập ngừng nói: "Em biết anh không phải loại người đó, có điều bọn họ nhận nhầm cũng không trách anh được, chúng ta vẫn nên đi trước thôi".
Tần Lâm bất đắc dĩ lắc đầu, cũng không giải thích, đợi mấy ngày sau, đám người Chúc Linh Linh dọn qua là biết ngay.
Hai người chào hỏi vài tiếng với Tống Phù Dung xong rồi đi về, Tống Phù Dung vốn định tự mình lái xe đưa bọn họ về nhà, có điều Chúc Linh Linh lại không dám, nhỡ may bị phát hiện ra, lộ tẩy thì sao.
Theo cô thấy, Tần Lâm chắc là bị hiểu nhầm rồi.
Mặc dù bây giờ Tần Lâm là bác sĩ, cũng không kém cạnh gì người khác, nhưng khách quan mà nói, anh cũng chỉ là người bình thường mà thôi.
Hà Niệm Anh là người như thế nào, là người giàu nhất cả nước, bà chủ bất động sản, muốn trở thành khách quý của Hà Niệm Anh phải là người như thế nào chứ?
Ít nhất thì bây giờ anh Tiểu Lâm cũng không đạt được đến mức đó.
Sau khi đi ra khỏi trang viên Thanh Mai, Chúc Linh Linh vẫn bày ra dáng vẻ tâm sự nặng nề.
"Linh Linh, anh nghe lúc trước em bảo, muốn mua một tòa nhà thương mại?"
Chúc Linh Linh gật đầu: "Đường Thần số 2 bây giờ bán rất chạy, quy mô công ty được mở rộng, cũng thuê thêm nhiều người, văn phòng sắp chật kín rồi".
Tòa nhà văn phòng nhỏ lúc trước của Chúc Linh Linh chỉ có ba tầng, dù sao quy mô của công ty bọn họ cũng không lớn, chỉ có mấy chục người.
Bây giờ khác rồi, Đường Thần số 2 nổi tiếng ra cả nước ngoài, Y dược Văn Hòa bây giờ là công ty lớn hàng đầu, dù sao cũng phải đổi một tòa nhà văn phòng khác.
Tần Lâm nói: "Em đã nhắm trúng tòa nhà nào chưa?"
Chúc Linh Linh lắc đầu: "Nhắm trúng cũng chẳng có tác dụng gì, bây giờ mấy tòa nhà thương mại lớn ở khu vực trung tâm đều bị đặt trước rồi, rất khó mua".
Tần Lâm nói: "Em cứ nói xem em nhắm trúng tòa nhà nào cho anh nghe đi".
Chúc Linh Linh cười gượng một tiếng, cũng không coi là thật, cô ấy đã chẳng có cách nào thì anh Tần Lâm có thể giúp gì chứ?
Hai người vốn chuẩn bị đi bộ về nhà, Chúc Linh Linh đột nhiên nghe điện thoại, sắc mặt lập tức thay đổi.
"Cái gì cơ, bà nội quay về rồi? Được, con về ngay đây!"
Lúc trước đã nghe nói bà nội chuẩn bị quay về từ nước ngoài, nhưng không ngờ lại nhanh như vậy.
"Anh Tiểu Lâm, bà nội em về nước rồi, anh về nhà với em được không?"
Tần Lâm gật đầu: "Cũng nên qua chào hỏi bà cụ Âu Dương vài tiếng".
Ở nhà họ Chúc, bà cụ quyết định mọi việc, bà cụ và Chúc lão gia đều có công ty riêng không liên quan đến nhau, nhưng bà có đầu óc kinh doanh nên quy mô của công ty rất lớn.
Trên đường về nhà, mặt mày Chúc Linh Linh buồn rầu, có hơi lo lắng.
"Bà nội cũng kinh doanh y dược, có điều bà làm về mảng sản phẩm chăm sóc sức khỏe, chuyên môn dùng cho người trung và cao tuổi, thị trường nước ngoài rất tốt, tự nhiên lại về lúc này, không biết có vấn đề gì".
Hiện nay Đường Thần số 2 của Chúc Linh Linh nổi tiếng sang cả nước ngoài, còn bà nội về lúc này, biết đâu bà đã nghe thấy chuyện gì đó.
Lòng Chúc Linh Linh đầy lo lắng, hai người vội vã về nhà.
Lúc này nhà họ Chúc vô cùng náo nhiệt, bà cụ vừa về, mọi người đều đến hỏi thăm.
Vào nhà họ Chúc, chỉ thấy bà cụ với mái tóc hoa râm đang ngồi ở vị trí chủ tọa ở phòng khách, ngay cả Chúc lão gia cũng chỉ có thể ngồi bên cạnh.
Tay bà cụ cầm một chiếc quải trượng đầu rồng nạm ngọc, bà mặc một chiếc áo Tôn Trung Sơn, trông vô cùng uy nghiêm.
Tần Lâm và Chúc Linh Linh bước vào, khách khí chào bà.
"Bà nội".
"Bà cụ Âu Dương".
Bà cụ ngẩng đầu, nhìn Tần Lâm nói.
"Không ngờ nhà họ Tần vẫn còn con cháu".
Chỉ một câu nói, không lạnh không nóng, không mặn không nhạt.
Bà cụ chưa bao giờ có cảm tình với nhà họ Tần, lúc trước kết giao với bọn họ là vì nhà họ Tần có quyền có thế, bây giờ người nhà họ Tần đều không còn, chỉ còn sót lại vị thiếu gia sa sút này thì có tác dụng gì.
Nếu như không gây thêm phiền phức cho bọn họ, thì nhà họ Chúc thêm một miệng ăn, về sau nuôi sống Tần Lâm cũng chẳng sao.
Nhưng một khi anh gây chuyện gì, thì đừng trách bà cụ không niệm tình xưa.
Bà cụ nhìn Chúc Linh Linh nói.
"Linh Linh, bà ở nước ngoài đã nghe nói về Đường Thần số 2 của cháu, lượng tiêu thụ không tồi, nhà họ Chúc chúng ta bao năm nay lại có thêm sản phẩm mới, làm tốt lắm".
"Cảm ơn bà".
Bà cụ chỉ khen một câu thôi, xong lập tức không cười nữa, nói với mọi người.
"Trong khoảng thời gian tôi không ở nhà, nghe nói mấy người có mâu thuẫn, chuyện lúc trước tôi không quan tâm, nhưng nếu tôi đã về rồi, tôi không cho phép mâu thuẫn này còn tồn tại".
"Mọi người đều là người nhà, Linh Linh, cháu tạm thời đưa Đường Thần số 2 cho gia tộc đi".