"Tiểu sư huynh có gì cần dặn dò ạ?"
Tần Lâm nói: "Nghe nói mấy người có một tòa nhà thương mại mới ở đường Hồng Kỳ, đã có ai mua chưa?"
Hà Niệm Anh là người thế nào, chỉ một câu hỏi đơn giản thế này, bà ấy đã hiểu rõ mọi chuyện.
"Tạm thời chưa có ai mua, tiểu sư huynh muốn mua ạ?", thực ra đã có người đặt trước rồi, nhưng Hà Niệm Anh vẫn nói là chưa có, yêu cầu của tiểu sư huynh mới là chuyện quan trọng, người khác đặt trước thì hủy hợp đồng là được.
Tần Lâm nói: "Vậy bán nó cho nhà họ Chúc đi".
"Được ạ".
Sáng ngày thứ hai, Chúc Linh Linh mang theo tâm trạng bồn chốn đi ra khỏi nhà: "Anh Tiểu Lâm, anh nói chúng ta đến sớm thế này, chắc xếp hàng được nhỉ?"
Trong tình huống thông thường, phòng giao dịch bất động sản của công ty bất động sản Hà Thị không bán tòa nhà thương mại, chỉ bán các quầy hàng bán lẻ của một số tầng, nhân viên bán hàng thông thường vốn không có tư cách bán mấy tòa nhà ấy.
Tần Lâm cười nhạt: "Xếp hàng á? Không cần".
Chúc Linh Linh có hơi buồn bực, anh Tiểu Lâm lấy đâu ra sự tự tin vậy?
Chẳng mấy chốc hai ngươi đã đến phòng giao dịch bất động sản, lúc này có một người đàn ông trung niên mặc âu phục đen, lễ phép đứng ở cổng của khu vực bán nhà, nhìn thấy hai người Tần Lâm đi tới vội vã tiến lên.
"Cậu Tần và cô Chúc phải không ạ? Tôi là phó chủ tịch của bất động sản Hà Thị, tôi tên là Tôn Tầng Dương, nghe nói cô Chúc đang muốn xem tòa nhà thương mại đúng không ạ?"
Chúc Linh Linh sững sờ, không ngờ rằng đến phòng giao dịch bất động sản lại gặp được phó chủ tịch đến tiếp, phó chủ tịch bất động sản Hà Thị hoàn toàn không cùng cấp bậc với công ty khác.
Loại người có máu mặt thế này lại đến đón tiếp cô ấy sao? Hơn nữa còn trong trường hợp cô ấy không hề hẹn trước.
Chúc Linh Linh không khỏi nhìn Tần Lâm, mặt đầy nghi vấn, đây là chuyện gì vậy?
Tần Lâm chẳng hề băn khoăn: "Phó chủ tịch Tôn phải không, vậy ông giới thiệu chút đi".
"Vâng, cô Chúc, tòa nhà thương mại này của chúng tôi nằm ở khu vực trung tâm của đường Hồng Kỳ, vị trí địa lý vô cùng tốt, giao thông thuận tiện, cả tòa nhà gồm ba mươi ba tầng, có thể chứa được hàng nghìn nhân viên văn phòng, trong phòng lắt đặt đầy đủ thiết bị cao cấp, bên cạnh còn có hai bãi đỗ xe trên và dưới lòng đất..."
Phó chủ tịch Tôn bắt đầu giới thiệu chi tiết, thực ra tòa nhà thương mại này chẳng có gì để giới thiệu, các công ty lớn của thành phố đều nhắm vào tòa nhà này, ai có thể lấy được tòa nhà này đồng nghĩa với việc tương lai của công ty đó một bước lên trời.
Tòa nhà thương mại này không biết tốt hơn bao nhiêu lần so với tòa nhà văn phòng lúc trước của cô ấy, Chúc Linh Linh đần người ra nghe hết bài giới thiệu của ông ấy, lập tức chột dạ.
Tòa nhà tốt thế này không biết bao nhiêu tiền cho đủ, nhà họ Chúc bọn họ có mua nổi không?
"Phó chủ tịch Tôn, không biết bên ông định bán với giá như thế nào?"
"Cô Chúc, bởi vì cô là khách quý của bất động sản Hà Thị của chúng tôi, vậy nên chúng tôi có giảm giá nội bộ, ba mươi triệu".
Chúc Linh Linh sững sờ, chỉ có ba mươi triệu?
Tòa nhà to như thế này nếu xét theo giá thị trường thì ít nhất cũng phải hơn trăm triệu, thậm chí cũng có thể đến một trăm năm mươi triệu, nhưng phó chủ tịch Tôn chỉ bảo nó có giá ba mươi triệu?
"Phó chủ tịch Tôn, ông nói ba mươi triệu là đợt trả đầu phải không?"
Tôn Tầng Dương cười: "Cô Chúc nói đùa rồi, ba mươi triệu là toàn bộ khoản tiền phải trả".
Chúc Linh Linh lập tức vừa kinh ngạc vừa vui mừng, đây đúng là nhặt được món hời mà!
Đừng nói đến ba mươi triệu, dù là một trăm triệu thì cũng không lỗ.
"Phó chủ tịch Tôn, cảm ơn ông!"
Chúc Linh Linh vẫn thầm nghĩ, mình là khách quý của bất động sản Hà Thị lúc nào vậy nhỉ? Mình cũng chẳng quen biết ai làm trong lĩnh vực bất động sản cả.
Hai người thương lượng xong, hẹn ngày mai ký hợp đồng.
Tôn Tầng Dương còn đích thân gọi người lái xe đưa bọn họ về.
Sau khi xuống xe, Chúc Linh Linh vẫn chưa hoàn hồn.
"Đúng là như đang nằm mơ vậy, ba mươi triệu mà có thể mua được tòa nhà lớn đến vậy, anh Tiểu Lâm, anh thực sự quen chủ tịch của bất động sản Hà Thị sao?"
Tần Lâm cười: "Đúng vậy, anh đâu có lừa em".
Chúc Linh Linh thực sự vô cùng kinh ngạc: "Chẳng nhẽ anh từng chữa bệnh cho người có máu mặt thế này à? Anh Tiểu Lâm lợi hại quá!"
Trong mắt Chúc Linh Linh, Tần Lâm chẳng qua chỉ là một người dân thường, nếu như nói có thể tiếp xúc với công ty lớn như bất động sản Hà Thị, thì nhất định là vì y thuật xuất chúng, hoặc là đã từng chữa bệnh cho chủ tịch, cũng chỉ có mấy khả năng này thôi.
Tần Lâm bất đắc dĩ, nếu Chúc Linh Linh đã nghĩ như vậy thì anh cũng không biết làm thế nào.
Về đến nhà họ Chúc, Chúc Linh Linh rất phấn khởi, bà nội sau khi về nước giao nhiệm vụ đầu tiên cho cô mà cô có thể hoàn thành tốt đến vậy, nên đương nhiên rất vui.
Mặt Chúc Minh đầy vẻ cười nhạo: "Sao về sớm thế này? Chẳng nhẽ cô còn không có tư cách xếp hàng sao?"
Chúc Linh Linh: "Bác cả, tôi vốn không xếp hàng".
"Cái gì? Không xếp hàng, mẹ giao cho cô nhiệm vụ quan trọng đến vậy mà cô không làm hết lòng à, còn chẳng thèm xếp hàng? Chẳng phải cô làm như thế là chẳng coi mẹ ra gì sao?"
Sắc mặt bà cụ cũng trầm xuống, chiếc quải trượng đầu rồng gõ cồm cộp lên mặt đất, bà không vui.
Chúc Linh Linh nói tiếp: "Bà nội, cháu không xếp hàng là vì phó chủ tịch của bất động sản Hà Thị, Tôn Tầng Dương đã tiếp đón cháu, bọn họ đã quyết định bán tòa nhà thương mại cho chúng ta".
"Thật không?!"
Bà cụ vô cùng kinh ngạc và vui mừng, lập tức tươi cười rạng rỡ.
Nếu thực sự có thể lấy được tòa nhà nằm ở đường Hồng Kỳ này, thì nhà họ Chúc chúng ta có thể dương oai rồi, sau này trước mặt các gia tộc khác cũng có thể đứng thẳng lưng một chút.
Có điều chẳng mấy chốc, bà cụ lại buồn rầu.
"Linh Linh, cháu đã bàn chuyện giá cả chưa, bao nhiêu tiền vậy?"
Có tư cách mua đương nhiên là tốt nhưng giá thành của bất động sản Hà Thị cao nhất cả nước, với khả năng tài chính của nhà bọn họ, không biết có mua được không.
Chúc Minh lạnh lùng hừ một tiếng: "Chúc Linh Linh, đừng có nói cô vì muốn hoàn thành nhiệm vụ cho bà nội mà cố ý đẩy giá cao nhé? Cô cũng phải xem xét tình trạng của nhà họ Chúc, tiền của nhà họ Chúc không thể phung phí như vậy được đâu!"
Chúc Linh Linh này có tư cách gì mà đích thân phó chủ tịch của bất động sản Hà Thị phải tiếp đón? Nhất định là vì trả giá cao, trả cao hơn người khác nên mới có tư cách tranh quyền mua.
Bà cụ cũng nhíu mày, vốn nếu mua tòa nhà này theo giá thị trường cũng có hơi khó, đừng nói đến chuyện tăng giá.
Chúc Linh Linh này chẳng nhẽ vì hoàn thành nhiệm vụ bà cụ giao phó mà không ngại tăng giá?
Sắc mặt bà cụ u ám, bà chất vấn cô.
"Linh Linh! Có đúng như bác cả cháu nói không? Cháu tăng giá?"
Chúc Linh Linh lắc đầu: "Bà nội, không có đâu, cháu đã thương lượng giá cả với phó chủ tịch Tôn rồi, giá là ba mươi triệu, ngày mai sẽ ký hợp đồng".
Mắt bà cụ sáng lên: "Thật sao? Tốt!"
Vừa nghe thấy ba mươi triệu, bà cụ vui đến mức vỗ đùi.
Vốn nghĩ nếu giá là tầm một trăm triệu, bọn họ sẽ đầu tư tất cả vốn lưu động vào, còn vay ngân hàng thêm mấy chục triệu.
Nhưng bây giờ, tòa nhà xa hoa này chỉ có giá ba mươi triệu, đây đúng là món hời mà, cứ như là nhặt được tiền vậy, hời quá.
"Linh Linh, chuyện này cháu làm rất tốt, ngày mai ký hợp đồng phải không, cháu mau đi chuẩn bị đi, đây là chuyện lớn số một của nhà họ Chúc chúng ta, đừng để chậm chễ".
Chúc Linh Linh gật đầu, rời đi với Tần Lâm, về nhà chuẩn bị ký hợp đồng.
Chúc Linh Linh vừa đi, Chúc Minh vội vàng nói.
"Mẹ, không được để Chúc Linh Linh đi ký hợp đồng".