Y võ song toàn – Tần Lâm (full) – Cao thủ Y võ

Tần Phong lạnh lùng cười, chuyện đã đến nước này, gã cũng không cần thiết phải giấu nữa.  

             "Tôi không tên là Tần Phong, tôi tên là Triệu Phong".  

             "Cái gì!", mặt Lâm Nguyệt Dao biến sắc, chẳng trách lúc nãy có người gọi gã là anh Triệu trong zalo, họ của gã không phải họ Tần?  

             "Vậy tại sao anh lại bảo mình là Tần đại sư!?"  

             Triệu Phong lạnh lùng mỉm cười: "Đó chẳng phải để lừa cô sao?"  

             Triệu Phong cũng được coi là may mắn, gã chỉ là một viên chức nhỏ bé, biết chút y thuật nhưng vẫn chẳng làm nên trò trống gì, lúc trước có cơ hội đến tập đoàn Mạnh Thị, vừa hay vào được trong văn phòng của Mạnh Văn Cương, vô tình nhìn thấy Lâm Nguyệt Dao tặng quà cho Tần đại sư.  

             Bên trong có một tấm thiệp chúc mừng, bên trên viết thông tin về buổi tiệc sinh nhật, chỉ qua cách viết cũng nhận ra được sự ái mộ của Lâm Nguyệt Dao.  

             Triệu Phong nổi lên ý định xấu, add zalo của Lâm Nguyệt Dao, vốn chỉ muốn lừa chút tiền, kết quả vừa thấy ảnh Lâm Nguyệt Dao xinh đẹp đến vậy, liền nổi sắc tâm.  

             Vậy nên mới có chuyện như bây giờ.  

             Lúc này, Lâm Nguyệt Dao vô cùng thất vọng, cô ấy không thể nào ngờ được, người này lại mạo danh Tần đại sư, mất công cô ấy tin tưởng như vậy.  

             "Anh Triệu, ánh mắt của anh không tồi, cô gái này xinh như trong ảnh vậy, tối nay chúng ta có thể chơi một bữa vui vẻ rồi".  

             "Anh em ta ba người luân phiên lên, mỗi người ba lần, tối nay phục vụ cô ta thoải mái, ha ha ha, anh Triệu lên trước đi!"  

             Triệu Phong lạnh lùng nở nụ cười, lần này gã may mắn thật, lúc trước suýt nữa bị Tần Lâm vạch trần, may mà Lâm Nguyệt Dao này sống chết không tin, như vậy mới có thể thực hiện được kế hoạch.  

             Lâm Nguyệt Dao lùi về sau mấy bước, sắc mặt tái nhợt.  

             Triệu Phong cười nhạt, dáng vẻ quân tử lúc trước cũng hoàn toàn biến mất.  

             "Nguyệt Dao, nơi rừng núi hoang vu này chẳng có ai đâu, cô cũng đừng phản kháng làm gì, ngoan ngoãn nghe lời chúng tôi thì còn thoải mái, cô xinh đẹp thế này, chúng tôi đâu nỡ đánh, thôi được rồi, mau qua đây, tự mình cởi quần áo đi".  

             Triệu Phong từ hình tượng cao lớn vĩ đại giờ đây biến thành một tên tiểu nhân háo sắc thô bỉ, chỉ vài giây thôi, lòng Lâm Nguyệt Dao hoàn toàn vỡ vụn, cô ấy cũng không thể nào ngờ được sẽ có kết quả như này, ba người dần dần vây lại, cô ấy căn bản chạy không thoát.  

             Đường xuống núi bị hai người khác chặn mất, huống hồ nếu có chạy, Lâm Nguyệt Dao cũng không phải là đối thủ của bọn họ.  

             Đột nhiên Lâm Nguyệt Dao ra quyết định, chạy ra xe.  

             Mặt Triệu Phong biến sắc, vội vã ấn chốt cửa xe.  

             Tích tích tích tích...  

             Nhưng cửa ở vị trí phó lái không được đóng chặt, vậy nên không có cách nào dùng chìa khóa khóa xe, Lâm Nguyệt Dao vội vàng luồn vào trong, sau đó khóa chặt cửa xe.  

             Lúc này đám Triệu Phong xông lên, kéo cửa xe nhưng vẫn chẳng có tác dụng gì, chìa khóa cũng vô dụng, Triệu Phong tức đến mức hung hăng đạp một phát lên cửa xe.  

             Lâm Nguyệt Dao mặc dù ở trong xe, nhưng cũng không có chìa khóa, không có cách nào khởi động xe, cô ấy lấy điện thoại ra xem, vẫn không có vạch sóng nào.  

             Hai người bạn của Triệu Phong ở bên ngoài bắt đầu chuẩn bị dùng đá để đập xe, chắc chiếc xe này không còn trụ được bao lâu nữa, đến lúc cánh cửa được mở, Lâm Nguyệt Dao chắc chắn sẽ thảm đến mức bản thân không dám tưởng tượng.  

             Lúc này Lâm Nguyệt Dao hối hận vô cùng, lúc đầu sao lại không tin mẹ với Tần Lâm chứ, lại đi tin mấy tên này.  

             Bây giờ nghĩ lại, Tần Lâm làm như vậy là đúng, vậy mà cô ấy lại đối xử với anh như vậy.  

             Cô sờ vào chiếc đồng hồ trên cổ tay, trong lòng Lâm Nguyệt Dao tràn đầy hối hận.  

             Đột nhiên cô nhớ đến điều Tần Lâm từng nói với mình.  

             Chiếc đồng hồ này đã được cải tạo lại, nếu như gặp nguy hiểm thì chỉ cần ấn liên tục núm xoay ba lần, Tần Lâm sẽ nhận được tín hiệu.  

             Lâm Nguyệt Dao vội vàng nhấn núm xoay ba lần, thấy đồng hồ không có phản ứng gì, cô ấy lại ấn thêm mấy lần nữa, nhưng vẫn không có phản ứng gì.  

             Không biết Tần Lâm có nhận được không...  

             Triệu Phong ở bên ngoài nhìn thấy hai tên đàn em đang bê đá qua, nhíu mày.  

             "Hai người làm gì vậy!"  

             "Đập xe ạ anh Triệu, nếu không thì làm sao lôi được cô ta ra?"  

             Triệu Phong liếc mắt: "Mẹ kiếp, mấy người bị ngu à, đây là xe chúng ta đi thuê, cậu đập cậu có đền được không?"  

             Hai tên đàn em cũng không biết làm thế nào: "Vậy mình phải làm gì bây giờ?"  

             Triệu Phong nghĩ một chút: "Chúng ta tìm xem trong lều có cái tua vít nào không?"  

             "Chắc là có đấy ạ, lúc dựng lều chúng ta còn dùng mà!"  

             "Cầm qua đây, để tôi cậy cửa xe!"  

             So với việc đập xe thì cậy cửa là một lựa chọn không tồi.  

             Hôm nay bọn họ phải làm bằng được Lâm Nguyệt Dao, tốn nhiều công sức như vậy không thể nào giương mắt nhìn cô ấy ở trong xe mà không làm được gì.  

             Chỉ có thể chọn cách hi sinh thứ nhỏ nhất để thử.  

             Nghe thấy bọn họ thương lượng với nhau ở bên ngoài, Lâm Nguyệt Dao mất hết ý chí, vô cùng tuyệt vọng.  

             Có điều cũng không còn cách nào khác, trong xe không có đồ gì cả, ngay cả đồ để phòng thân cũng không có, chỉ có thể ngồi đây nhìn bọn họ nghĩ cách.  

             Chẳng mấy chốc, Triệu Phong đã cầm tua vít ra, bắt đầu cậy cửa xe, khóa cửa xe không đáng bao nhiêu tiền, cậy xong là Lâm Nguyệt Dao hết đường chạy.  

             Có điều Triệu Phong vẫn rất cẩn thận, dù sao ở đây cũng không có sóng, cũng chẳng có ai tới, bọn họ không cần vội, cứ từ từ mà chơi, cố gắng giảm thiểu tối đa tổn thất.  

             Rắc rắc!  

             Chiếc tua vít bạo lực cậy cửa xe ra, cậy một hồi liền xuất hiện một khe hở, sau đó dùng tua vít thọc vào chỗ đó, cửa xe liền được mở ra.  

             "Á! Cứu mạng?!"  

             Lâm Nguyệt Dao hoảng loạn, hét lớn trong xe.  

             Cửa xe vừa mở, Triệu Phong cười lớn, lúc này Lâm Nguyệt Dao thực sự hết đường để chạy rồi.  

             Hai đùi Lâm Nguyệt Dao điên cuồng đạp, có điều sức lực quá bé nhỏ, vốn không thể so sánh với người đàn ông trưởng thành.  

             Triệu Phong tìm được cơ hội, tóm chặt lấy cổ chân mảnh khảnh của Lâm Nguyệt Dao, mạnh mẽ lôi nửa người cô ấy ra khỏi xe.  

             Nhìn thấy hai chân Lâm Nguyệt Dao vừa đẹp vừa dài, hai mắt Triệu Phong phát sáng, đúng là hàng cực phẩm.  

             Lâm Nguyệt Dao tóm chặt lấy vô lăng xe, có điều bị ba người đàn ông kéo xuống thì cô ấy cũng không làm được gì.  

             Khi Lâm Nguyệt Dao thả tay ra, cô ấy cũng hoàn toàn tuyệt vọng, nước mắt giàn giụa, khàn giọng gào thét, hai cánh tay cào loạn không mục đích nhưng chẳng tóm được thứ gì.  

             Triệu Phong bắt đầu cởi thắt lưng của Lâm Nguyệt Dao, hai người đàn ông còn lại thì giữ chặt lấy hai cánh tay của cô ấy, bắt đầu xé quần áo của cô.  

             Lâm Nguyệt Dao thảm thiết kêu, vang vọng núi rừng.  

             Khi mấy người đàn ông này chuẩn bị đạt được mục đích của mình, đột nhiên tiếng khởi động động cơ phát ra từ dưới núi.  

             Triệu Phong nhíu mày: "Chuyện gì vậy? Sao lại có người đến nơi rừng núi hoang vu này?"  

             Ba người ngẩn ra, một chiếc Audi a8 xông đến, nếu như bọn họ hiểu biết một chút thì có thể nhận ra đây là xe của Mạnh Văn Cương.  

             Tốc độ của xe vô cùng nhanh, vừa nhìn là biết chạy hết tốc lực đến, xe xông lên, đuôi xe đẹp đẽ quẹt ngang trước mặt bọn họ, sau đó, một người đàn ông bước xuống.  

             Anh tuấn lạnh lùng, nổi giận đùng đùng.  

             Người này chính là Tần Lâm!

Advertisement
';
Advertisement