Tần Lâm chau mày, tuy anh không phải bảo vệ nhưng dù sao ở bên trong cũng là Tô Văn Kỳ, chắc chắn không thể để người khác tùy tiện đi vào.
Nếu là người hâm mộ có thái độ tốt hơn, Tần Lâm có lẽ vẫn có thể để cô ta vào.
Nhưng Tần Lâm biết rất rõ cái cô Tiểu Hồ Nương này có đức hạnh gì, lúc trước khi livestream, người phụ nữ này bày ra rất nhiều thủ đoạn vô liêm sỉ.
Vì vậy Tần Lâm không có chút ấn tượng tốt đẹp nào với cô ta, vả lại cô ta còn nói chuyện ngang ngược như vậy, Tần Lâm sao có thể chiều theo ý cô ta được.
“Không được vào”.
Tiểu Hồ Nương lập tức trợn to mắt: “Một thằng bảo vệ quèn như anh mà cũng dám cản tôi à? Anh có tin tôi quay anh không?”
Dứt lời, Tiểu Hồ Nương trực tiếp hướng máy quay về phía Tần Lâm rồi nói vào phòng livestream.
“Mọi người xem, tên bảo vệ quèn này lại dám cản đường không cho mình vào!”
Khi Tiểu Hồ Nương giơ điện thoại lên trước mặt cô ta và Tần Lâm, Tần Lâm đột nhiên cầm lấy gói khăn ướt bên cạnh, rút ra một tờ rồi nhanh chóng lau lên mặt Tiểu Hồ Nương.
Cứ như vậy, khiến hai bên mặt của Tiểu Hồ Nương bống chốc trở nên toàn toàn khác biệt!
Nửa bên trái là khuôn mặt đã được trang điểm và chưa bị động đến.
Nửa bên phải là khuôn mặt đã bị Tần Lâm lau đi lớp trang điểm, với tàn nhang, nếp nhăn, làn da đen sạm và mắt một mí.
Rất nhiều khuyết điểm bỗng chốc bị phơi bày, tất cả cư dân mạng trong phòng livestream đều nổ tung.
“Trời, con mẹ nó Tiểu Hồ Nương...”.
“Lừa đảo, đây chính là lừa đảo rồi còn gì, tôi còn tưởng Tiểu Hồ Nương thường chỉ trang điểm nhẹ nhàng, nhưng cuối cùng thì, con mẹ nó đây mà là trang điểm nhẹ nhàng cái gì, là đeo mặt nạ mới đúng!”
“Nếu không có anh bảo vệ này thì chúng ta đã bị Tiểu Hồ Nương lừa cả đời!”
“Mẹ kiếp, xấu đến xúc phạm người nhìn mà còn không biết xấu hổ đòi donate, uổng công tôi còn donate cho cô ta mấy trăm tệ, trả tiền đây!”
“Đúng vậy, trả tiền đi đồ lừa đảo!”
Trong chốc lát, phòng livestream của Tiểu Hồ Nương đã nổ tung, bình thường bọn họ vào xem Tiểu Hồ Nương phần lớn là vì ham muốn sắc đẹp của cô ta mà thôi, cuối cùng không ngờ, người phụ nữ này lại là một kẻ lừa đảo, trang điểm đậm vô cùng còn người thật lại xấu xí như vậy!
Đây mới chỉ là lau bằng khăn ướt thôi đó, mọi người đều biết còn có các sản phẩm trang điểm chống nước nữa, nếu mà lau sạch bằng bông tẩy trang thì chẳng phải sẽ xấu xí hơn nhiều à?
Tiểu Hồ Nương hoảng hốt, nhanh chóng tắt livestream, quay lại chửi bới Tần Lâm.
“Anh bị thần kinh à! Anh...”.
Cô ta đang định chửi tiếp thì nhìn thấy anh Hồ đang đi đến, Tiểu Hồ Nương vội vàng cúi đầu chui vào nhà vệ sinh tạm thời, nếu anh Hồ nhìn thấy dáng vẻ này của cô ta thì tiêu đời.
Một lúc lâu sau, Tiểu Hồ Nương mới trang điểm xong bước ra ngoài, cô ta khoác lấy cánh tay của anh Hồ, nũng nịu nói.
“Anh Hồ! Anh nói đây là buổi hòa nhạc anh tài trợ mà, anh đưa em vào hậu trường làm quen Tô Văn Kỳ được không?”
Anh Hồ cười: “Tất nhiên là được rồi”.
Nói xong, hai người liền đi đến hậu trường.
Thấy Tần Lâm, Tiểu Hồ Nương lạnh lùng hừ một tiếng: “Tên bảo vệ quèn này còn dám cản tôi à? Đây chính là tổng giám đốc Hồ - nhà tài trợ của buổi hòa nhạc này! Còn không mau tránh ra!”
Tần Lâm cười khinh bỉ: “Nhà tài trợ thì làm sao, đây là hậu trường, người không phận sự miễn vào”.
Tổng giám đốc Hồ nhíu mày: “Người không phận sự? Tôi mà là người không phận sự à? Mở to mắt chó của cậu ra mà nhìn, cả cái buổi hòa nhạc này là do tôi tài trợ, mà cậu dám không cho tôi vào?”
......
Cùng lúc này, Diệp Vãn Nhi và Trần Thục dẫn theo mấy người bạn cũng đã đến chân núi, một cô bạn mặc váy dài màu vàng nhạt hỏi.
“Tiểu Thục, Vãn Nhi, bạn của các cậu có thể đưa chúng mình vào hậu trường xin chữ ký của Tô Văn Kỳ thật à?”
“Tất nhiên rồi, anh Tiểu Lâm quen Tô Văn Kỳ, cô ấy đã đồng ý cho chúng mình vào hậu trường rồi”.
Hoàng San San bĩu môi, cảm thấy hơi không đáng tin, Diệp Vãn Nhi và Trần Thục đều không phải là nhân vật lợi hại gì. Vật họp theo loài, người như bọn họ có lẽ cũng không có người bạn tử tế nào, vì vậy Hoàng San San cũng không mang quá nhiều kỳ vọng.
Hoàng San San là bạn của Diệp Vãn Nhi và Trần Thục, rất lâu rồi không liên lạc với nhau, lần này nghe nói bọn cô có vé vào buổi hòa nhạc của Tô Văn Kỳ, nên mới đi theo.
“Tôi nói nè, các cậu có cách lấy được vé thật à, cậu xem người khác đang xếp hàng soát vé kìa, chúng ta còn không có cả vé giấy, chút nữa đừng bị người ta đuổi ra ngoài đấy nhé”.
Hoàng San San ôm tay, tỏ vẻ chán ghét.
Trần Thục nhíu mày: “Nếu cậu không tin thì có thể tự đi mua vé”.
Diệp Vãn Nhi nói: “Yên tâm đi, anh Tiểu Lâm sẽ kiếm vé cho chúng ta”.
Hoàng San San bĩu môi, cô ta muốn xem thử anh Tiểu Lâm mà bọn cô hay nhắc đến rốt cuộc là ai.
Ba người đến đỉnh núi, đi đến cửa phòng trang điểm sau hậu trường thì nhìn thấy Tần Lâm.
“Anh Tiểu Lâm!”
Diệp Vãn Nhi hét len, ba người cùng đi đến.
Thấy Tần Lâm khá đẹp trai, Hoàng San San hơi gật đầu. Cũng khá đẹp trai đấy nhưng mà trong thời buổi hiện nay khuôn mặt của đàn ông chẳng được mấy đồng.
Lúc này, tổng giám đốc Hồ đang cãi nhau với Tần Lâm.
“Một bảo vệ quèn như cậu mà cũng dám cản tôi? Cậu có tin tôi gọi điện một cái là có thể khiến cậu bị đuổi việc không?!”
Hoàng San San nhíu mày: “Diệp Vãn Nhi, anh Tiểu Lâm mà các cậu nói chính là anh ta à? Tôi còn tưởng là nhân vật lớn nào, hóa ra chỉ là một bảo vệ?”
Hoàng San San thật sự rất thất vọng, cô ta còn tưởng đi vào cửa sau xin chữ ký và chụp ảnh với Tô Văn Kỳ cơ, cuối cùng đi đến đây lại gặp một tên bảo vệ quèn.
Đừng nói vào hậu trường, ngay cả vé chắc cũng chẳng lấy được?
Tần Lâm dửng dưng đứng đó, mặc kệ tổng giám đốc Hồ nói thế nào cũng không để anh ta đi vào.
“Con mẹ nó, thằng nhóc này mày muốn chết à!”
Tổng giám đốc Hồ tức giận, đây là buổi hòa nhạc do anh ta tài trợ, muốn vào gặp Tô Văn Kỳ mà cũng không được à?
Tổng giám đốc Hồ nhặt một viên gạch đập thẳng vào đầu Tần Lâm.
Tần Lâm sao có thể mặc kệ loại tạp nham này chứ?
Anh đưa chân lên đá một cú, khiến thân hình mập mạp của tổng giám đốc Hồ bay ra ngoài.
Tiểu Hồ Nương đứng bên cạnh tái mét mặt mũi.
“Anh điên à! Dám ra tay với tổng giám đốc Hồ! Anh muốn chết à!”
Ở bên này, anh vừa ra tay đã thu hút được rất nhiều người xung quanh, mấy người bảo vệ cũng đi đến để duy trì an ninh trật tự.
“Xảy ra chuyện gì vậy!”
Tiểu Hồ Nương vội vã đỡ anh Hồ dậy, chỉ vào Tần Lâm nói.
“Anh ta, anh ta dám đánh tổng giám đốc Hồ! Các anh mau chóng bắt anh ta lại cho tôi!”
Hoàng San San đứng ở bên cạnh nhìn, lúng túng bất lực nói.
“Vãn Nhi, Tiểu Thục, đây chính là bạn của các cậu à, sao ngu dốt quá vậy, chỉ là một bảo vệ quèn mà lại dám đắc tội với tổng giám đốc, đúng là buồn cười!”
Hoàng San San vô cùng thất vọng với chuyến đi ngày hôm nay, còn tưởng bọn họ có thể làm quen với nhân vật lớn, cuối cùng lại là một tên bảo vệ quèn ngu dốt, đúng là cạn lời.
Đúng lúc này, giọng nói của một người phụ nữ đột nhiên vang lên từ phía sau.
“Tránh ra hết đi!”
Lời nói vừa dứt, tất cả mọi người đều quay sang nhìn, rồi lập tức ngạc nhiên thốt lên.
“Điền Anh!”
“Là Điền Anh! Không ngờ Điền Anh lại đến đây?”
“Chị Anh là khách mời đến xem buổi hòa nhạc của Tô Văn Kỳ à?”
“Anh ngốc à, chị Anh là đối thủ của chị Tô, giờ đến gây rắc rôi thì có!”