Y võ song toàn – Tần Lâm (full) – Cao thủ Y võ

Mã Lương Điền rất khác biệt trong giới giải trí, thân mình mập mạp nhưng rất linh hoạt, trước đây từng làm khách mời trong các bộ phim võ công, được mọi người gọi là Kungfu panda.  

             Vì vậy, từ ra cũng có thể nhận ra chủ tịch Mã.  

             Trình Long thấy chủ tịch Mã đến thì vội càng chạy đến tiếp đón, đi đến trước mặt, lễ phép đỡ Mã Lương Điền.  

             “Sao chủ tịch Mã cũng đến đây?”  

             Mã Lương Điền thấy Trình Long cũng sững sờ giây lát: “Tôi đến đây gặp bạn, anh đến đây làm gì?”  

             Trình Long ngượng ngùng cười cười: “Ở đây xảy ra chút chuyện, lên trên rồi nói”.  

             Khi lên đến nơi, Mã Lương Điền vừa xuất hiện đã khiến mọi người yên tĩnh mấy phút.  

             Mọi người đều biết, Mã Lương Điền là ông trùm thực sự của giới giải trí, cho dù là đạo diễn nổi tiếng như Trình Long cũng không dám kiêu ngạo trước mặt ông.  

             Thân hình mập mạp của Mã Lương Điền chạy đến như một quả bóng, xông vào đám người liền nhìn thấy Tần Lâm.  

             Tuy đã mấy năm không gặp, nhưng ông ấy không thể quên được phong thái của tiểu sư huynh.  

             “Tiểu...Cậu Tần!”  

             Mã Lương Điền chạy nhanh đến trước mặt Tần Lâm, vội vàng bắt lấy tay anh.  

             Cái bắt tay này khiến mọi người xung quanh đều sững sờ.  

             Đây là chuyện gì vậy?  

             Ở đây có nhiều nhân vật lớn như vậy, Điền Anh, Tô Văn Kỳ này, dù bắt tay ai trước cũng không đến lượt Tần Lâm chứ?  

             Sau khi hai người chào hỏi nhau, Mã Lương Điền cảm thấy bầu không khí ở đây có chút kì lạ, liền hỏi.  

             “Xảy ra chuyện gì vậy?”  

             Trình Long không dám che dấu, liền giải thích lại toàn bộ mọi chuyện.  

             Sắc mặt Mã Lương Điền lập tức thay đổi.  

             “Phong sát Tô Văn Kỳ? Tôi con mẹ nó muốn phong sát anh!”  

             Trình Long giật mình, vội vàng cười đùa: “Chủ tịch Mã đừng đùa, tôi cũng chưa đồng ý!”  

             Mã Lương Điền lạnh lùng hừ một tiếng: “Coi như anh biết điều, nếu anh dám đồng ý, thì sẽ cách cái chết không xa đâu”.  

             Dám phong sát Tô Văn Kỳ, định đùa nhau à?  

             Buổi hòa nhạc này là tiểu sư huynh nhờ ông ấy tổ chức, việc tiểu sư huynh đích thân mở lời nhờ vả sao có thể đơn giản như vậy chứ?  

             Tô Văn Kỳ chắc chắn có quan hệ thân mật với tiểu sư huynh, nếu không sư huynh chắc chắn sẽ không đích thân mở lời.  

             Nhìn toàn bộ giới giải trí này, người vừa xinh đẹp, vừa tài giỏi lại gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn chắc chỉ có Tô Văn Kỳ, những người phụ nữ bình thường thật sự không xứng với tiểu sư huynh.  

             Mã Lương Điền quay đầu, lạnh lùng nhìn đám người Điền Anh.  

             Trước mặt Tần Lâm, ông ấy là một người mập mạp hay cười, nhưng trước mặt người khác, Mã Lương Điền chính là một ông trùm có thể quyết định sống chết của bọn họ!  

             Sắc mặt Điền Anh hơi khó coi, vốn tưởng tìm đến Trình Long là nắm chắc phần thắng, ai ngờ cả Mã Lương Điền cũng xuất hiện!  

             Từ khi nào Tô Văn Kỳ lại có mối quan hệ rộng lớn như vậy?  

             Mặt Mã Lương Điền tối sầm lại, đi đến trước mặt Điền Anh, giơ tay lên tát.  

             Một tiếng ‘bốp’ vang lên!  

             Bàn tay to lớn của Mã Lương Điền đánh lên nửa bên mặt còn lại của Điền Anh, khiến nó bỗng chốc sưng lên, cộng thêm với cái tát vừa nãy của Tần Lâm, vừa khéo đối xứng.  

             “Con mẹ nó cô muốn chết à!”, Mã Lương Điền chửi một câu, sau đó khạc một ngụm nước bọt phun lên người Điền Anh, cô ta không dám nhúc nhích.  

             Nếu là người khác, cho dù là Trình Long, cô ta cũng không nhịn nhục.  

             Nhưng đây là Mã Lương Điền, cô ta không dám.  

             Sau khi đánh một cái bạt tai, Mã Lương Điền lạnh lùng nói.  

             “Nếu còn muốn lăn lộn trong giới giải trí thì hãy khiêm tốn một chút, mau đi xin lỗi đi!”  

             Điền Anh nghiến răng nghiến lợi, cô ta biết Mã Lương Điền không phải nói suông, nếu trong giới giải trí có một người có thể khiến cô ngã xuống chỉ với một câu, thì người đó chính là Mã Lương Điền.  

             Nếu Điền Anh thật sự không thể nuốt trôi cơn giận này, thì chỉ có thể rút khỏi giới giải trí và làm một người bình thường.  

             Nhưng, cô ta đã quen với cuộc sống danh lợi nhiều năm như vậy rồi, sao có thể dễ dàng từ bỏ cuộc sống trước mắt?  

             Điền Anh nghiến răng nghiến lợi, đi đến trước mặt Tô Văn Kỳ, cúi đầu.  

             “Xin lỗi”.  

             Tô Văn Kỳ giơ tay cho Điền Anh thêm một cái bạt tai.  

             Cái bạt tai này là để giải tỏa cơn tức giận, tay cô đã hơi tê rần nhưng mặt vẫn lạnh lùng như vậy.  

             “Được rồi, cút đi”.  

             Chỉ trong tối nay Điền Anh đã bị người ta tát ba phát, đây quả là một sự xỉ nhục to lớn đối với cô ta!  

             Nhưng Điền Anh không thể phản kháng, nhận cái bạt tai này của Tô Văn Kỳ cũng có nghĩa là cuộc chiếc chị đại đã kết thúc.  

             Cô ta đã thua rồi, thua hoàn toàn, từ này về sau cô ta và Tô Văn Kỳ không cùng đẳng cấp nữa.  

             Nhiều người nhìn thấy như vậy, sáng mai tin tức nóng hổi này sẽ xuất hiện trên khắp các mặt báo.  

             Tổng giám đốc Hồ và Tiểu Hồ Nương cũng đang ngơ ngác đứng bên cạnh, không ngờ hôm nay đến đây xem nhạc hội lại được chiêm ngưỡng một màn kịch hay như vậy!  

             Tổng giám đốc Hồ nhanh chóng tiến lên, đưa danh thiếp cho Mã Lương Điền.  

             “Chủ tịch Mã, tôi là ông chủ của công ty nước khoáng Duyệt Động, tôi họ Hồ, đây là danh thiếp của tôi”.  

             Mã Lương Điền khẽ liếc nhìn ông ta, trực tiếp bỏ qua, nói với Tần Lâm.  

             “Cậu Tần, chúng ta vào hậu trường nói chuyện đi”.  

             Nói xong, mấy người liền đi vào.  

             Trước khi đi, Tần Lâm đã gọi Diệp Vãn Nhi và Trần Thục.  

             Hoàng San San sững sờ một lúc, bây giờ cô ta cũng biết rồi, Tần Lâm đâu phải là một bảo vệ, anh là một lão đại!  

             “Còn em nữa, em là bạn của Tiểu Thục và Vãn Nhi, em cũng muốn vào!”  

             Tần Lâm lạnh lùng liếc nhìn cô ta: “Cô thì thôi đi, mồm thối quá, cút sang chỗ khác chơi”.  

             Vừa nãy Hoàng San San ở bên cạnh luôn mồm chế nhạo châm chọc, Tần Lâm mặc kệ cô ta không có nghĩa là anh không nghe thấy.  

             Sau khi vào phòng thay đồ, Tô Văn Kỳ cũng không biết làm gì.  

             “Chủ tịch Mã, ông rất ngạc nhiên khi ông có thể đến đây”.  

             Mã Lương Điền mỉm cười: “Danh tiếng của cô Tô cũng rất vang dội ở Tân Cảng, có cơ hội nhất định phải đến Tân Cảng chúng tôi phát triển, tổ chức vài buổi hòa nhạc, tôi sẽ sắp xếp tất cả cho cô!”  

             “À đang có mấy chương trình thực tế, cô có hứng thú không, tiền cát xê không là vấn đề!”  

             Mã Lương Điền giới thiệu chắc chắn không phải là các chương trình bình thường, chắc chắn là các chương trình hàng đầu, hot nhất trong thời gian tới.  

             Tô Văn Kỳ thấy rất ngạc nhiên khi mình được ưu ái như vậy, tất nhiên là cô sẵn sàng đồng ý.  

             Liếc nhìn Tần Lâm, trong lòng cô hơi khó hiểu, Tần Lâm cũng thần bí quá đi, quen biết nhiều nhân vật tai to mặt lớn như Tôn Kiến Dân, Mạnh Văn Cương, lại còn cả Mã Lương Điền nữa chứ!  

             Phải biết là ban đầu anh chàng này còn không biết Tô Văn Kỳ cô là ai, vậy mà lại quen với Mã Lương Điền! Đúng là khiến người ta ngạc nhiên.  

             Diệp Vãn Nhi và Trần Thục nhân cơ hội này đến xin chữ ký, chụp ảnh chung với Tô Văn Kỳ, cuối cùng cũng thỏa mãn rồi.  

             Sắp đến giờ, Tô Văn kỳ phải lên sân khấu rồi.  

             Bước lên sân khấu rộng rãi trên đỉnh núi Thanh Mai, ánh đèn bật lên, bỗng chốc, vô số tiếng reo hò vang lên từ bên dưới sân khấu!  

             Tất cả người hâm mộ đều cầm gậy sáng trên tay, dưới sự tác động của hàng chục nghìn người hâm mộ, núi Thanh Mai bỗng chốc biến thành một biển hoa lộng lẫy.  

             Tô Văn Kỳ ôm ghi ta, ngồi lên ghế, nhìn fan hâm mộ ở bên dưới sân khấu, nhẹ nhàng gảy dây.  

             Tiếng đàn du dương vang vọng khắp núi, nghe rất êm tai.  

             Tô Văn Kỳ cầm micro, chưa cất tiếng hát.  

             Mà mở miệng nói.  

             “Tôi, dường như đã yêu mất rồi”.

Advertisement
';
Advertisement