Câu nói này của Tô Văn Kỳ lập tức khiến mọi người thét lên chói tai.
Tô Văn Kỳ với tư cách là một Thiên Hậu, cuộc sống riêng tư đương nhiên bị nhiều người chú ý, fan bây giờ đều rất bình tĩnh, biết Thiên Hậu như Tô Văn Kỳ không thể không yêu đương.
Dù sao thì cải trắng ngon cũng bị lợn ăn mất, bọn họ chỉ hi vọng con lợn này có thể đẹp trai một chút, có tiền một chút.
Đối mặt với mấy tiếng thét chói tai của mọi người, Tô Văn Kỳ không tiếp tục đề tài này nữa, chỉ mỉm cười, bắt đầu vừa đàn ghi ta vừa hát.
Tần Lâm ở bên dưới nghe thấy vậy thì sờ mũi, Tô Văn Kỳ này đúng là tinh quái thật, anh suýt nữa tưởng điều cô ấy nói là thật.
Hẹn hò sao? Đang chỉ anh hả?
Tần Lâm cười gượng một tiếng, chắc là anh nghĩ nhiều rồi.
Buổi hòa nhạc được tổ chức vô cùng thành công, đây là lần tổ chức tốt nhất của Tô Văn Kỳ.
Sau khi kết thúc, cô ấy còn phải cùng Mã Lương Điền mời nhân viên ăn bữa cơm, coi như là buổi tiệc chúc mừng, sau thì ai về nhà người nấy.
Mã Lương Điền ở lại tỉnh Hán Đông một thời gian, nghĩ cách tiếp xúc nhiều hơn với Tần Lâm.
Ngày thứ hai, Tần Lâm và Diệp Vãn Nhi đến y quán, vừa mở cửa để tiếp bệnh nhân, chuông điện thoại đã vang lên.
Là nhà từ thiện Vương Nhất Thủy, và cũng là bố của Vương Tử.
"Alo, Tần thần y phải không? Tôi có một người bạn bị bệnh nặng, cậu có thể đến khám được không?
Tần Lâm nói: "Có thể, nói cho tôi địa chỉ đi".
Rất nhiều bệnh nhân không đi lại được, vậy nên việc đi ra ngoài khám bệnh là chuyện thường xuyên, huống hồ đây là còn bệnh nhân được người bệnh cũ giới thiệu, Tần Lâm đương nhiên sẽ đồng ý.
Theo địa chỉ Vương Nhất Thủy đưa, Tần Lâm đến một khu biệt thự ở phía Nam Tân Thành, đây là khu của người giàu, hình như thương nhân giàu có của Nam Thành đều sống ở đây.
Cho dù chất lượng của biệt thự hay là điều kiện vật chất thì đều vô cùng tốt, vậy nên người sống ở đây không giàu thì cũng sang.
Tần Lâm đến cổng biệt thự số 2, ấn chuông.
Một lúc lâu sau mới có một người đàn ông trẻ tuổi đi ra, nhíu mày, mặt tỏ vẻ mất kiên nhẫn.
"Anh là ai?"
Anh thanh niên nói năng rất khó chịu, nồng nặc mùi thuốc súng.
Người nhà bệnh nhân loại nào cũng có, Tần Lâm cũng chẳng quan tâm.
"Tôi là bác sĩ Vương Nhất Thủy giới thiệu, đến để khám bệnh".
Anh thanh niên nhìn Tần Lâm, đánh giá một hồi, sau đó tỏ vẻ khinh bỉ.
"Cậu á? Không cần, cậu về đi".
Nói xong, anh thanh niên liền quay người rời đi.
Tần Lâm nhíu mày, anh đến đây là vì nể mặt Vương Nhất Thủy, đối phương lại không biết điều như thế này, anh cũng lười để ý, liền quay về luôn.
Anh thanh niên đi vào nhà, bố anh ta hỏi.
"Chí Bình, ai đấy?"
Phùng Chí Bình nói: "Một tên lừa đảo, không cần quan tâm, bệnh tình của ông nội như nào rồi ạ?"
Phùng Thụ Cường lắc đầu: "Tình trạng không ổn lắm, Vương lão gia còn giới thiệu một thần y, sao chưa đến nhỉ?"
Phùng Chí Bình lạnh lùng hừ một tiếng: "Đến rồi, là người lúc này, nhưng con vừa nhìn liền thấy cậu ta còn nhỏ tuổi hơn con, sao có bản lĩnh gì, liền đuổi cậu ta về".
Phùng Thụ Cường vừa nghe xong, còn trẻ hơn con trai mình, ông ta cũng chẳng thèm quan tâm, về thì về.
Lúc này, cả nhà họ Phùng đang vây quanh giường bệnh, một ông cụ đang nằm trên giường, hô hấp vẫn ổn định.
Phùng lão gia đột nhiên mở mắt, mặt đỏ lên.
"Mau! Mau lấy cái chậu cho ông nội!"
Phùng Chí Bình vội vàng lấy cái chậu, đặt trước mặt ông nội, Phùng lão gia quay đầu, nôn mửa một hồi.
Nôn ra mấy ngụm nước.
Mấy người nhà đứng xung quanh mặt ai cũng vô cùng khó coi.
"Không ổn rồi, mấy ngày bố không ăn rồi, còn nôn thế này, thế thì dễ xảy ra chuyện lắm!"
"Ọe..."
Phùng lão gia lại nôn khan, sau đó nôn ra một ngụm máu!
Mọi người thấy vậy thì sợ hết hồn, nôn ra máu rồi, dạ dày xuất huyết rồi!
"Bác sĩ! Mau, làm sao bây giờ!"
Mấy bác sĩ Tây y mặc áo blu, đeo khẩu trang, trên trán cũng lấm tấm mồ hôi lạnh.
Phùng lão gia nôn ra máu xong, mọi người lập tức đến kiểm tra.
"Cái này...Phùng lão gia, nguyên nhân ông cụ nôn còn chưa tìm được, hơn nữa dạ dày còn có một khối u, thực sự không ổn rồi, phải phẫu thuật cắt bỏ".
Ung thư dạ dày giai đoạn đầu, về lý mà nói thì đáng nhẽ sẽ không nghiêm trọng như vậy mới phải, nhưng người bệnh đã hai ngày không ăn không uống, toàn nôn ra nước.
Bây giờ phải dựa hoàn toàn vào truyền dịch để duy trì sự sống, nếu như tiếp tục như vậy, e rằng sẽ không trụ được mấy ngày nữa.
Sắc mặt của Phùng Thụ Cường thay đổi, ông ta hỏi.
"Nếu phẫu thuật, tỉ lệ thành công là bao nhiêu?"
Mấy bác sĩ nhìn nhau nói: "Tỉ lệ thành công chỉ khoảng hai mươi phần trăm".
Con ngươi Phùng Thụ Cường co lại: "Cái gì! Chỉ có hai mươi phần trăm, vậy mà cũng dám đưa bố tôi lên bàn phẫu thuật, mấy người điên rồi!"
Bác sĩ cũng bất đắc dĩ nói: "Tổng giám đốc Phùng, chúng tôi cũng không còn cách nào khác, tình trạng của Phùng lão gia đã đến mức bắt đầu xuất huyết dạ dày, nếu như không làm phẫu thuật, thì cùng lắm cũng chỉ trụ được ba ngày, nếu làm phẫu thuật thì vẫn còn cơ hội sống".
Lời vừa dứt, mắt Phùng Thụ Cường hoa lên, suýt nữa ngất.
"Mấy...mấy người cho tôi một chút thời gian để suy nghĩ!"
Anh chị em nhà họ Phùng bắt đầu thương lượng với nhau, tỉ lệ thành công chỉ có hai mươi phần trăm, rất có thể lên bàn phẫu thuật xong sẽ không xuống được nữa.
Khi mọi người đang thương lượng với nhau thì Vương Nhất Thủy gọi điện thoại đến.
Phùng Thụ Cường vội vàng bắt máy: "Anh Vương".
"Thụ Cường, tình trạng của chú Phùng như thế nào rồi?"
"Không ổn rồi anh ạ, bác sĩ nói bắt buộc phải làm phẫu thuật, tỉ lệ thành công chỉ có hai mươi phần trăm".
"Cái gì!", Vương Nhất Thủy có hơi kinh ngạc: "Lời này là do Tần thần y nói sao?"
Phùng Thụ Cường nhíu mày.
"Tần thần y nào?"
"Hả? Chẳng phải tôi giới thiệu cho cậu Tần thần y, chẳng nhẽ cậu ấy chưa tới sao?"
Phùng Thụ Cường nghĩ lại rồi nói.
"Người mà anh nói có lẽ đến rồi, nhưng Chí Bình thấy cậu ta trẻ quá nên nghĩ chẳng có bản lĩnh gì, nên đuổi đi rồi".
Vương Nhất Thủy lập tức cạn lời: "Mấy người thật là....cậu Tần mặc dù còn trẻ, nhưng y thuật vô cùng cao cường! Bệnh viêm cột sống dính khớp của tôi biết bao bác sĩ chữa không khỏi, đến tay cậu Tần, chỉ mới hai tuần đã khỏi hẳn!"
"Mấy người hồ đồ quá!"
Sắc mặt Phùng Thụ Cường thay đổi, không ngờ rằng một cậu thanh niên trẻ tuổi như vậy mà lại giỏi đến thế!
"Được, anh Vương yên tâm, em sẽ bảo Chí Bình đi mời!"
Phùng Thụ Cường cúp máy, bảo con trai.
"Chí Bình, mau đi mời cậu Tần thần y đó quay lại, bác Vương của cháu nói, người đó là thần y, không được chậm chễ!"
Phùng Chí Bình nhíu mày, cảm thấy phiền phức, tóc còn chưa mọc hết, thần y gì chứ.
Có điều bố mình đã nói vậy rồi, anh ta cũng không còn cách nào khác.
Ra khỏi nhà, lái xe đến y quán Hiên Viên phố Đông y.
Vừa vào y quán, nhìn thấy Tần Lâm, Phùng Chí Bình lạnh lùng nói.
"Mau đi thôi".
Đám người Khổng Phàm Lâm sững sờ, nhíu mày.
"Cậu tìm ai?"
Phùng Chí Bình vươn tay, chỉ vào Tần Lâm.
"Tìm cậu ta, chẳng phải cậu ta là thần y sao, chẳng phải có thể chữa bệnh cho ông nội tôi sao, mau đi thôi, đừng lề mề nữa".