Y võ song toàn – Tần Lâm (full) – Cao thủ Y võ

Thái độ của Phùng Chí Bình khiến cho người khác không vui, đừng nói đến Tần Lâm, ngay cả Khổng Phàm Lâm cũng cảm thấy vô cùng tức giận.  

             "Cậu nghĩ cậu là ai? Xin người ta chữa bệnh thì phải có dáng vẻ cầu xin, y quán chúng tôi không đón tiếp người nhà bệnh nhân như cậu!"  

             Tần Lâm lạnh lùng nhìn Phùng Chí Bình, đương nhiên cũng chẳng vui vẻ gì.  

             "Chỗ tôi đang có bệnh nhân, không có thời gian ra ngoài khám bệnh".  

             Nói xong, Tần Lâm tiếp tục chữa bệnh cho người đàn ông lang thang trước mặt.  

             Phùng Chí Bình nhíu mày: "Mấy người có biết ông nội tôi là ai không!? Bảo mấy người khám bệnh, mấy người lại ở đây khám cho thằng ăn mày?"  

             Tần Lâm lạnh lùng cười: "Dù anh có thân phận như nào, vào y quán của chúng tôi thì đều là người bệnh, không có ai sang hơn, không có ai nghèo hơn".  

             Phùng Chí Bình lạnh lùng hừ một tiếng: "Nể mặt mấy người, mấy người không nhận, đúng là biết giả vờ!"  

             Nói xong, Phùng Chí Bình liền quay người rời đi.  

             Nhà họ Phùng của anh ta là gia đình như thế nào? Phùng lão gia bị bệnh, vô số bác sĩ hận không thể tranh cơ hội chữa bệnh cho ông cụ, Tần Lâm trẻ tuổi thế này, còn chẳng có tư cách để lên mặt.  

             Nếu không vì Vương Nhất Thủy cứ đề cử, thì anh ta còn lâu mới mò đến cái chỗ này.  

             Phùng Chí Bình tức giận đùng đùng, về nhà Phùng Thụ Cường vội vàng hỏi: "Sao rồi, đã mời thần y đến chưa?"  

             Phùng Chí Bình lạnh lùng hừ một tiếng: "Mời rồi, nhưng không đến, thần y rác rưởi, bác Vương nhầm rồi chứ với loại đạo đức này thì sao có thể làm thần y chứ?"  

             Phùng Thụ Cường bất đắc dĩ lắc đầu, thực ra ông ta cũng không có quá nhiều hi vọng với cậu thanh niên kia, Đông y là ngành thế nào chứ, càng già càng giỏi, bởi vì người trẻ tuổi không có nhiều kinh nghiệm thực tiễn, thằng nhóc mới hơn hai mươi tuổi như Tần Lâm, sao có bản lĩnh gì?  

             "Khụ khụ!"  

             Phùng lão gia ho hai tiếng, lại bắt đầu nôn, nhưng lần này không nôn ra nước mà nôn ra máu!  

             Hơn nữa máu càng ngày càng đặc, khiến người khác vô cùng khiếp sợ.  

             Mấy vị bác sĩ vừa thấy vậy, lập tức thay đổi sắc mặt, vội vàng nói.  

             "Tổng giám đốc Phùng, không ổn rồi, nếu cứ tiếp tục như lúc nãy thì còn có hai mươi phần trăm tỉ lệ thành công, nhưng bây giờ e rằng chưa đến một phần trăm, tôi không phẫu thuật nữa, tôi xin phép đi về".  

             "Tổng giám đốc Phùng, tôi cũng không làm được gì nữa, tôi xin phép đi về".  

             Nói xong, hai bác sĩ liền thu dọn đồ đi về.  

             Mặt mày Phùng Thụ Cường biến sắc.  

             "Bác sĩ Lưu, bác sĩ Triệu, mấy người làm gì vậy!"  

             Hai vị bác sĩ này là người giỏi nhất của khoa tiêu hóa, nếu như bọn họ cũng đi rồi, thì ông ta thực sự không biết phải tìm đến ai.  

             Hai vị bác sĩ cười gượng: "Tổng giám đốc Phùng, ông đừng làm khó chúng tôi, đã đến mức này chúng tôi cũng khoanh tay chịu trói".  

             Nhà họ Phùng vô cùng hùng mạnh, cũng có nhiều tiền, nếu có thể chữa khỏi cho Phùng lão gia thì nhất định kiếm dược nhiều tiền.  

             Nhưng với điều kiện là phải chữa khỏi, nếu không nắm chắc thì bọn họ không dám làm, Phùng lão gia đã như vậy rồi thì có là Hoa Đà tại thế cũng bất lực, chứ đừng nói đến bọn họ.  

             Mặt mày Phùng Thụ Cường lập tức xám xịt, chẳng nhẽ thực sự không còn cách nào để cứu chữa sao?  

             Đúng lúc này, bên ngoài có một chiếc siêu xe đỗ lại, Vương Nhất Thủy xuống xe, sải bước vào nhà, nhìn thấy Phùng lão gia thoi thóp nằm trên giường bệnh, lập tức đau lòng.  

             "Thụ Cường! Tần thần y đâu?!"  

             Phùng Thụ Cường có hơi ngại, nhìn con trai Phùng Chí Bình ở bên cạnh.  

             Phùng Chí Bình lạnh lùng hừ một tiếng: "Cái người được gọi là thần y đấy thực sự khó mời, cháu mời nhưng không đến".  

             Vương Nhất Thủy lập tức nhíu mày, thở dài một hơi.  

             "Mấy người đắc tội Tần thần y rồi, tôi đã năm lần bảy lượt dặn dò rồi, y thuật của Tần thần y vô cùng cao cường, mấy người lại không tin!"  

             Hai bác sĩ đứng bên cạnh vừa nghe, mắt lập tức phát sáng.  

             "Tần thần y? Người mà ông nói là Tần đại sư - Tần Lâm sao?"  

             Tần Lâm vô cùng nổi tiếng trong các bệnh viện lớn, mọi chuyên gia đều biết đến Tần đại sư, hai người này đương nhiên cũng không phải ngoại lệ.  

             Vương Nhất Thủy nói: "Không sai, chính là Tần đại sư, hai người quen sao?"  

             Nhắc đến Tần đại sư, hai người lập tức tỏ ra vô cùng kính trọng.  

             "Đương nhiên là tôi biết Tần đại sư rồi, chỉ có điều chưa có cơ hội gặp, nếu mấy người quen Tần đại sư, sao không mời đến?"  

             Vẻ mặt bố con Phùng Thụ Cường vô cùng phức tạp, đặc biệt là Phùng Chí Bình, anh ta hối hận xanh ruột, không ngờ người trẻ tuổi như vậy mà lợi hại đến thế?!  

             Phùng Chí Bình nghiến răng, nhắm mặt nói.  

             "Con đi mời! Con sẽ đi mời Tần đại sư đến!"  

             Nói xong, Phùng Chí Bình lập tức rời khỏi nhà, lái xe đi, đạp ga hết cơ, rồi lại đến trước cổng y quán Hiên Viên.  

             Vừa vào cửa, Diệp Vãn Nhi nhíu mày.  

             "Anh lại đến làm gì?"  

             Thái độ lúc nãy của Phùng Chí Bình khiến mọi người khó chịu, loại bệnh nhân như thế này có nhiều tiền đến đâu cũng không muốn chữa.  

             Vừa nói xong, hai đầu gối Phùng Chí Bình cong xuống, lập tức quỳ trên mặt đất.  

             "Lúc trước tôi có mắt mà không thấy núi Thái Sơn, đã đắc tội cậu, lần này tôi đến đây để xin lỗi, mong đại sư ra tay cứu chữa cho ông nội tôi!"  

             Diệp Vãn Nhi nhìn thấy anh ta quỳ xuống cũng vô cùng ngạc nhiên, có điều vẫn bĩu môi, hừ lạnh một tiếng.  

             "Bây giờ biết xin lỗi rồi à? Giờ hối hận rồi à?”  

             Nói xong, Diệp Vãn Nhi đi làm việc, không quan tâm đến anh ta nữa.  

             Tần Lâm và Khổng Phàm Lâm cũng ngồi khám như bình thường, mặc kệ Phùng Chí Bình quỳ trên mặt đất, không thèm nhìn.  

             Phùng Chí Bình thấy vậy, không có bất kỳ thái độ gì, quỳ ở đó không động đậy, cứ như dính chặt vào đó vậy, trên mặt đầy vẻ kiên quyết, chuẩn bị tinh thần quỳ đó không dậy.  

             Lần quỳ này kéo dài tận một ngày.  

             Trong lúc đó, Tần lâm và Khổng Phàm Lâm không ngừng khám cho người khác, dạo này y quán Hiên Viên ngày càng nổi tiếng, người bệnh đến nườm nượp.  

             Phùng Chí Bình vẫn quỳ ở đó nhìn, càng ngày càng khiếp sợ.  

             Loại người bệnh nào cũng có, cách ăn mặc trang điểm vô cùng phong phú, tầng lớp nào cũng có.  

             Nhưng dù là loại bệnh nào, đến tay Tần Lâm thì đều có thể chữa khỏi.  

             Nhanh thì có hiệu quả ngay tức thì, chậm thì cũng làm dịu cơn đau.  

             Tất cả người bệnh khi tiến vào đều trong tình trạng đau đớn khó chịu, đến khi đi ra thì lại cười vui hạnh phúc.  

             Đúng là không thể nhìn vẻ ngoài mà đánh giá người khác!  

             Người trẻ thế này, mà có bản lĩnh đến vậy!  

             Đến tận chín giờ tối, tất cả người bệnh đều được chữa trị, còn Phùng Chí Bình vẫn luôn quỳ đở đó, không hề động đây, tròn một ngày, Phùng Chí Bình không uống chút nước nào, cũng được coi là có nghị lực.  

             Tần Lâm đứng dậy, đổi quần áo, đem theo hòm chữa bệnh rồi đến trước mặt Phùng Chí Bình nói.  

             "Tôi đã thấy được lòng hiếu thảo của anh, đi thôi".  

             Phùng Chí Bình vui mừng rạng rỡ: "Cảm ơn Tần đại sư!"  

             Phùng Chí Bình đứng dậy, hai chân hoàn toàn mất cảm giác, mãi mới có thể dịu đi, vội vã đi ra cửa, đưa Tần Lâm đến nhà họ Phùng.  

             Vừa vào nhà họ Phùng, nhìn thấy Phùng lão gia nằm trên giường bệnh lại nôn ra máu, sắc mặt Phùng Chí Bình thay đổi.  

             "Ông nội!"  

             Tần Lâm nói: "Lật người bệnh lại, để tôi châm cứu".  

             Lời vừa dứt, giọng nói thật thà của một người đàn ông vang lên từ phía sau.  

             "Không được! Không được châm cứu!"

Advertisement
';
Advertisement