Y võ song toàn – Tần Lâm (full) – Cao thủ Y võ

Lời của Đường Nhu mặc dù cay nghiệt nhưng cũng không phải hoàn toàn vô lý, nhân viên phục vụ do dự một chút.  

             Đặt chỗ không mất tiền, cũng có nhiều khách hàng đặt chỗ xong thì không đến, nhà hàng của bọn họ cũng không có cách nào.  

             Tần Lâm nhíu mày, hôm nay đi dạo phố với Vương Đông Tuyết, tâm trạng vốn không tồi, không muốn so đo với loại người này.  

             "Không sao, để bọn họ ngồi tầng trên đi, tôi ngồi tầng dưới cũng được".  

             Nói xong, Tần Lâm và Vương Đông Tuyết cười đùa ngồi ở góc gọi đồ ăn, dù sao bọn họ cũng không để ý chuyện ăn uống đến vậy.  

             Nhà hàng này đối với mấy người như Đường Nhu thì rất đặc biệt, cứ như khó lắm có thể ăn được một bữa như vậy, nhưng đối với Tần Lâm mà nói, nó chỉ là một bữa cơm bình thường mà thôi.  

             Nhìn thấy Vương Đông Tuyết ngồi ở tầng một, Đường Nhu lộ vẻ đắc ý.  

             "Hừ, còn muốn tranh với tôi?"  

             Nhân viên phục vụ cười nói.  

             "Thưa chị, vì chỗ ngồi bị đặt sai nên tôi nhất định phải nhắc trước cho chị biết".  

             "Bàn 1 tầng ba là bàn có yêu cầu phải chi tiêu một số tiền nhất định, chưa tính đến phí nghe violin và rượu, thì phải tốn ít nhất là sáu mươi tám nghìn".  

             "Cái...cái gì?", Đường Nhu trợn tròn mắt, thứ này đã lật đổ giá trị quan của cô ta, chỉ là một bữa cơm mà lại tốn nhiều tiền đến thế?  

             Hơn nữa đấy còn là ít nhất đấy!  

             Chưa tính đến tiền rượu!  

             Vừa nãy còn thu phí nghe violin?!  

             Nếu tính tổng cộng lại thì chắc ít nhất phải một trăm nghìn!  

             Bạn trai cô ta Ngụy Kiến Quân mặc dù kinh doanh trang sức, nhưng cũng chỉ kinh doanh nhỏ, nói trắng ra là làm thuê cho người khác, làm gì có đủ khả năng chi trả chứ.  

             Có điều lời lúc nãy của Đường Nhu đã thốt ra rồi, nhiều người nhìn vào như vậy, nếu như cô ta vì không chi trả nổi mà phải đổi bàn thì đúng là mất mặt?  

             Đặc biệt là trước mặt Vương Đông Tuyết, cô ta lại càng khó chịu.  

             "Không thành vấn đề, cái này đã là gì".  

             Đường Nhu nhắm mắt giả vờ nói như vậy, sau đó lên tầng.  

             Lên đến tầng ba, nhìn thấy món ăn đã được lên đủ, Ngụy Kiến Quân đang chờ cô ta.  

             "Tiểu Nhu, mau lại đây ăn, anh đợi em lâu lắm rồi".  

             Đường Nhu có hơi áy náy mà ngồi xuống, vẻ mặt cứng nhắc.  

             Món trên bàn ăn không nhiều lắm, hơn nữa cũng chẳng phải món gì quý giá, hiển nhiên là chưa đến sáu mươi tám nghìn.  

             "Chồng ơi, hay là gọi thêm mấy món nữa?"  

             Chưa đủ chi phí thấp nhất thì vẫn phải trả từng nấy tiền, không gọi thêm đúng là lãng phí...  

             Ngụy Kiến Quân nhỏ giọng nó: "Chỗ này đắt lắm, chúng ta ăn mấy món thôi, cũng không thể ăn một bữa mà tốn đến năm sáu nghìn tệ được? Như vậy thì xa xỉ quá".  

             Bây giờ Đường Nhu mới hiểu ra, hóa ra khả năng tài chính của Ngụy Kiến Quân chỉ đến thế, một bữa cơm trị giá năm sáu nghìn tệ đối với anh ta mà nói đã vô cùng xa xỉ, nếu như ăn một bữa mà tốn đến một trăm nghìn, Ngụy Kiến Quân sẽ nổi giận!  

             Ngụy Kiến Quân này rất nóng tính, một khi tức giận e rằng cô ta sẽ bị đánh.  

             "Ha ha, chồng ơi, anh ăn nhiều một chút, em đi vệ sinh một tí nhé".  

             Đường Nhu hoảng rồi, bữa cơm đắt như vậy, cô ta không dám ăn, ra vẻ bình tĩnh đi xuống tầng, khi đi vệ sinh thì rút điện thoại ra, giả bộ gọi điện thoại rồi mở cửa đi ra ngoài.  

             Ra khỏi nhà hàng, Đường Nhu liền gọi taxi rời đi, mặc dù như vậy sẽ khiến Ngụy Kiến Quân tức giận nhưng cô ta cũng không còn cách nào khác.  

             Cô ta rất hiểu Ngụy Kiên Quân, nếu như cô ta không rời đi, một trăm nghìn này cô ta sẽ phải trả một nửa.  

             Ăn một bữa cơm tốn mấy chục nghìn, Đường Nhu không trả nổi.  

             Chỉ có điều như vậy, hai người bọn họ bắt buộc phải chia tay, nhưng Đường Nhu cũng không cảm thấy tiếc.  

             Tên họ Ngụy kia chẳng có bản lĩnh gì cả, còn chẳng trả nổi bữa ăn ở nhà hàng Pháp, có xứng với cô ta không?  

             Tiếc là nhiều món như vậy mà cô ta chưa được ăn miếng nào, sớm biết thì đã ăn vài miếng rồi mới đi.  

             Đường Nhu chạy mất dạng như vậy, lại nhớ đến Vương Đông Tuyết cùng bạn trai hưởng thụ cuộc sống của người có tiền, trong lòng cô ta khó chịu vô cùng.  

             Cô ta rút điện thoại ra, gọi cho bạn thân, Từ Mỹ Mỹ.  

             "Alo, Mỹ Mỹ à, tối nay đi ăn không, tớ mời!"  

             Từ Mỹ Mỹ có hơi ấp úp, từ chối mấy lần, không muốn đến.  

             Đường Nhu nhíu mày: "Mỹ Mỹ, cậu làm sao vậy, lúc thì bảo đi đánh mạt chược, lúc thì bảo đi dạo phố, rốt cuộc tối nay cậu làm gì vậy?"  

             "Tớ, tớ không bận gì cả", Từ Mỹ Mỹ nói.  

             "Mỹ Mỹ! Rốt cuộc cậu còn coi tớ là bạn không?", Đường Nhu uy hiếp nói.  

             Từ Mỹ Mỹ thở dài một hơi nói: "Đường Nhu, tối nay bọn tớ họp lớp..."  

             Đường Nhu nhíu mày, lúc này mới hoàn hồn.  

             "Họp lớp? Họp lớp cấp ba á? Lớp chúng ta?"  

             Từ Mỹ Mỹ vô cùng ngại ngùng: "Đúng vậy".  

             Đường Nhu có hơi tức giận: "Được, tại sao mấy cậu họp lớp mà không gọi tớ? Tớ bị người khác ghét đến thế à?"  

             "Đường Nhu, cậu đừng nghĩ nhiều, lần này không phải tớ tổ chức, tớ cũng không biết nói thế nào, hơn nữa, bây giờ cậu cũng là phú bà rồi, cậu cũng chẳng thèm tham gia một buổi họp lớp đâu nhỉ!"  

             Đường Nhu tức giận: "Sao lại không tham gia? Tớ hỏi cậu, Vương Đông Tuyết có đi không?"  

             "Có".  

             "Được, vậy tớ nói cho bọn cậu biết, tối nay tớ cũng đến, buổi họp lớp hôm nay tốn bao nhiêu tiền, tớ trả!"  

             Đường Nhu thực sự nuốt không trôi cục tức này, dựa vào đâu mà Vương Đông Tuyết còn sống tốt hơn cô ta, điều này khiến tâm trạng của Đường Nhu không thể nào cân bằng được.  

             Rút điện thoại ra, do dự một chút, Đường Nhu vẫn gửi tin nhắn cho Ngụy Kiến Quân.  

             "Chồng à, em xin lỗi..."  

             ....  

             Lúc này, mặt mày Ngụy Kiến Quân xanh lét đứng trước quầy thu ngân của nhà hàng, gọi điện thoại cho Đường Nhu mấy lần mà máy bận, anh ta tức đến mức suýt nữa mắng người.  

             Bữa cơm bày tốn đến hơn tám ngươi nghìn!  

             Anh ta chẳng qua chỉ là một giám đốc nhỏ lái xe Audi, tám mươi nghìn tệ này đủ để anh ta trả góp xe rồi!  

             Kết quả là con đàn bà phá của này được lắm, ăn một bữa mà tốn nhiêu đấy tiền! Khiến anh ta tức đến mức muốn mắng người khác!  

             Nhìn thấy Đường Nhu gửi tin nhắn, Ngụy Kiến Quân gọi điện thoại thẳng cho cô ta.  

             "Con đàn bà thối! Cô đang ở đâu! Cô lừa tôi đúng không!"  

             Đường Nhu cũng biết chuyện này không dễ giải thích, cũng muốn làm hòa với anh ta, nên chỉ có thể nhận lỗi.  

             Không còn cách nào khác, tối nay còn phải dựa vào anh ta để giả vờ, không thể không thỏa hiệp được.  

             "Chồng ơi, xin lỗi, tí nữa em sẽ giải thích với anh sau, em đang ở cạnh khách sạn thuê một phòng tình yêu, em đợi anh ở đó..."  

             Ngụy Kiến Quân vừa nghe đến khách sạn tình yêu, cơn tức cũng trôi đi một chút, có điều vẫn nổi giận đùng đùng, quẹt thẻ tín dụng thanh toán tiền.  

             Trong khách sạn, sau một hồi lăn lộn, Ngụy Kiến Quân nằm trên giường hút thuốc, Đường Nhu dựa vào ngực anh ta, nhỏ nhẹ nói.  

             "Chồng ơi, em sai rồi, em không biết nhà hàng đó lại đắt như thế, anh thấy đấy em còn chưa ăn miếng nào, em rất đáng thương mà".  

             "Buổi tối có buổi họp lớp, anh đi với em được không?"  

             Ngụy Kiến Quân lạnh lùng hừ một tiếng: "Họp lớp, sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?"  

             Đường Nhu thấy anh ta không so đo chuyện kia nữa, vội vàng nói: "Anh yên tâm bạn học em toàn người bình thường thôi, chả mấy ai có tiền đâu, anh đi nhất định sẽ có mặt mũi nhất chỗ ấy!"

Advertisement
';
Advertisement